Tùng Quân nhìn dáng vẻ ngọc ngà của Lệ Băng rồi cười khẩy: “Tiền cho đêm nay của em đây”.
Lệ Băng nhìn mình trong gương. Cô cảm
thấy bối rối với chiếc váy ngắn cũn cỡn, hở trên ngắn dưới mà mình đang
mặc. Cô quay trước, quay sau, cố gắng kéo cho chiếc váy dài xuống thêm
một chút. Cô không quen với những bộ đồ như thế này. Cô ngồi xuống ghế,
nhắm mắt lại và khẽ thở dài. Lệ Băng thấy sợ những gì đang chờ cô phía
trước. Nhưng cô đã chẳng có đường lùi nữa rồi… Cô mở chiếc bóp nhỏ, lấy
ra thỏi son màu đỏ, khẽ tô lên đôi môi căng mọng của tuổi đôi mươi. Lệ
Băng đứng lên, hít thở thật sâu, bước ra khỏi căn phòng đế tới với điểm
hẹn. Ở nơi đó, có những người đàn ông, rượu, tiếng nhạc và một bản hợp
đồng cần cô hoàn thành…
Hải Đăng bước vào sảnh của một quán
Karaoke lớn nhất nhì thành phố. Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng và vui
mừng nhận ra Tùng Quân đang ngồi ở một góc. Hải Đăng tiến lại chỗ bạn
ngồi:
- “Họ chưa đến à?”
Tùng Quân ngước lên nhìn bạn:
- “Tất nhiên là chưa. Mình hẹn họ nên phải đến sớm hơn chứ. Ngồi đi…”
Trên bàn của Tùng Quân đã có ly rượu
vang nhỏ. Anh chàng ra hiệu cho nhân viên và gọi thêm một ly nữa. Tùng
Quân nghiêng và chạm nhẹ vào chiếc ly của Hải Đăng:
- “Uống đi”
- “Đừng uống nhiều thế. Lát vào thế nào chúng ta cũng phải uống để tiếp họ mà, đừng để mình say”.
Tùng Quân uống cạn ly rượu, nhìn bạn cười tủm tỉm:
- “Ông đúng là ngố. Việc uổng rượu
lát nữa không phải do tôi và ông lo. Họ cần gì hai thằng đực rựa chúng
ta uống cơ chứ? Vì thế tôi và ông cần uống một chút cho hưng phấn, để
lát nữa bàn chuyện cho suôn sẻ thôi”.
Hải Đăng cảm thấy hơi khó hiểu trước
những lời nói của Tùng Quân. Anh ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm rượu nhỏ,
cảm nhận hơi men lan dần ra trong cổ hong.Hải Đăng mới từ nước ngoài
về, cuộc sống ở Việt Nam với anh chàng gần như xa lạ. Có lẽ cũng vì thế
mà mẹ Đăng mới muốn anh làm việc chung với Tùng Quân. Chơi với nhau từ
ngày nhỏ nhưng tính cách của Quân và Đăng tương đối khác nhau. Tùng Quân
lúc nào sốc nổi nhưng sành sỏi thương trường, còn Đăng thì trầm tính,
ít nói hơn. Ấy vậy mà cả hai đã làm bạn với nhau ngần ấy năm. Nghĩ lại,
nhiều lúc Hải Đăng còn cảm thấy không hiểu sao có thể duy trì tình bạn
lâu đến vậy.
Tùng Quân cứ đứng lên ngồi xuống không yên, thi thoảng anh chàng lại đưa tay lên xem đồng hồ và có vẻ bực dọc.
- “Ông nóng ruột vì họ chưa đến à? Đã tới giờ đâu?”
- “Không, tôi đợi người khác”
- “Ai thế”
- “Một em chân dài, người sẽ đảm nhận phần uống rượu thay tôi và ông”
Tùng Quân quay lại nháy mắt tinh nghịch với Hải Đăng. Vừa lúc đó, một cô gái xinh đẹp bước vào quán:
- “Nếu tôi không nhầm thì cô nàng của chúng ta đây rồi”
Tùng Quân ngồi xuống ghế, điệu bộ dò xét
và thích thú khi nhìn thấy cô gái đi vào từ phía cửa có vẻ ngơ ngác. Cô
gái hỏi lễ tân điều gì đó rồi đánh cặp mắt ra phía Quân và Đăng đang
ngồi. Cúi đầu cảm ơn nhân viên, cô gái bẽn lén bước về phía hai người.
Vừa đi, cô gái trẻ vừa cố gắng kéo chiếc váy ngắn xuống. Điệu bộ đó làm
Tùng Quân bật cười.
- “Xin lỗi, anh có phải anh Tùng Quân không ạ”
Thay vì trả lời câu hỏi, Tùng Quân đưa tay lên nhìn đồng hồ:
- “Cô đến muộn 5 phút. Cô có biết trong làm ăn, 5 phút có giá trị như thế nào không?”
Cô gái bối rối, cúi rạp người xuống:
- “Tôi, tôi… xin lỗi. Anh cứ trừ vào tiền lương đã thỏa thuận cũng được”.
Vẫn giữ điệu bộ khinh khỉnh ban đầu, Tùng Quân lại đủng đỉnh:
- “Cũng còn may là khách của tôi chưa tới, vì thế tôi tạm nhân nhượng cho cô, chờ xem cô làm việc thế nào đã”.
Tùng Quân nhìn một lượt từ đầu đến chân của cô gái trẻ. Anh gật gù có vẻ hài lòng:
- “Cô tên gì?”
- “Tôi là Lệ Băng”.
- “Thôi nào, cô ngồi xuống đi, tôi
và anh chàng này tuy có đẹp trai nhưng không phải là một ông chủ quân
phiệt đến mức bắt người làm cho mình phải đứng mãi thế đâu”.
Lệ Băng ngồi xuống ghế, cô lấy tay che
đi đôi chân có phần lộ ra quá nhiều của mình với một điệu bộ gượng gạo.
Lệ Băng liên tục cố kéo cho chiếc váy dài xuống. Thấy vậy, Tùng Quân bật
cười:
- “Cô càng làm như thế người ta càng
chú ý vào những phần mà cô hỏ ra đấy. Hãy tự nhiên đi, thực ra đàn ông
chúng tôi không tệ tới mức nhìn xoáy vào những chỗ mà cô muốn che đi
đâu”.
Đôi má Lệ Băng đỏ ửng vì ngượng. Không
hiểu sao, hình ảnh này lại khiến cả Tùng Quân và Hải Đăng bối rối. Quả
thật là Lệ Băng đẹp, một vẻ đẹp có phần không ăn nhập với bộ đồ mà cô
đang mặc nhưng dẫu có thế nào thì nó cũng không thể làm lu mờ đi nhan
sắc của cô. Một gương mặt thanh tú và một thân hình căng tràn nhựa sống
lấp ló sau chiếc váy tôn lên các đường cong tuyệt mĩ của người con gái.
Lệ Băng bước ra khỏi căn phòng, nước mắt trực trào ra nhưng vẫn cố kìm chế… (Ảnh minh họa)
Tùng Quân cảm nhận thấy không gian im lặng này làm cả ba khó xử nên đã chủ động phá tan bầu không khí yên tĩnh ấy:
- “Thùy Dung nói với cô về những việc cô phải làm rồi chứ? Cả mức tiền mà cô nhận được nữa?”
Lệ Băng khẽ gât đầu. Từ khi vào tới giờ cô chưa dám ngẩng mặt lên nhìn Tùng Quân và Hải Đăng:
- “Vâng, tôi biết rồi”
Tùng Quân bực mình phi chiếc bật lửa xuống bàng tới keng một cái:
- “Biết rồi mà còn xưng tôi này, tôi nọ. Tôi không cần biết cô
bao nhiêu tuổi nhưng với những cuộc gặp gỡ như thế này, điều đầu tiên mà
cô phải làm là tôn những gã đàn ông cô gặp bằng anh. Chẳng lẽ ngay cả
điều này cô cũng không biết sao? Chúng tôi bỏ một đống tiền ra cho cô,
để lát nữa vào cô xưng tôi với những người đàn ông đang cần một em non
tơ, nũng nịu à?”
- “Tôi, tôi.. em xin lỗi. Vì em chưa quen”.
Hải Đăng thấy vậy lấy tay gàn bạn:
- “Thôi đi, đừng làm căng thẳng mọi chuyện lên như thế. Ông làm cô ấy sợ, lát nữa lại hỏng việc thì sao?”
Nghe bạn nói có lí, Tùng Quân dịu giọng xuống:
- “Cô ăn tối rồi chứ?”
- “Em ăn rồi”
Châm điếu thuốc đưa lên miệng, Tùng Quân vẫn nói bằng cái giọng bất cần:
- “Đừng nghĩ là tôi lo cho cô. Cái
tôi quan tâm là cô sẽ không say sau khi uống vài chẻn rượu chỉ vì cái
bụng trống rỗng. Vì thế đừng có nói dối tôi, hiểu không?”
Tùng Quân ghé sát mặt vào Lệ Băng, đưa tay nâng cằm cô lên. Lệ Băng cảm thấy đau nhưng không dám nhăn nhó:
- “Em vội quá nên cũng chưa ăn. Nhưng em không đói đâu”
- “Vấn đề không phải là cô đói hay
không mà cô cần cho dạ dày của mình chuẩn bị tinh thần trước khi nốc cả
đống rượu. Tôi không muốn bỏ tiền thuê cô để rồi lát nữa lại vác cô về
trong trạng thái say mèm”.
Tùng Quân bật tay tách một cái, cô nhân viên phục vụ ngoan ngoãn bước tới:
- “Cô chuẩn bị cho cô gái này chút đồ ăn nhẹ. Khoảng 15 phút nữa, ăn xong dẫn cô ấy vào phòng mà tôi đặt trước”.
Nói rồi, Tùng Quân và Hải Đăng toan bước đi. Nhưng như sực nhớ ra điều gì, Tùng Quân quay lại cười ranh mãnh:
- “Cô cứ yên tâm mà ăn đi, tiền ăn
tôi không trừ vào số tiền mà cô nhận được đâu. Dù sao thì cô cũng đẹp
hơn Thùy Dung, cũng coi như tôi lời to rồi”.
*****
Lệ Băng bước vào căn phòng. Tiếng nhạc
xập xình, tiếng người nói râm ran và những tràng cười đắc chí khiến tai
cô ù đi vì lo sợ. Cô có cảm giác mình sắp bước vào một nơi đầy nguy hiểm
nhưng lại chẳng có quyền được quay trở lại. Hít thở một hơi thật sâu,
Lệ Băng cố bình tĩnh và trấn an mình: “Không sao đâu mà, Thùy Dung làm
được thì mình cũng làm được”.
Lệ Băng nở một nụ cười tươi tắn trên môi
bước vào bàn tiệc. Hình ảnh đó của cô khiến cả đám đàn ông đều ngây
người ra ngắm. Có lẽ ngạc nhiên nhất vẫn là Tùng Quân. Nhưng rồi nhanh
như chớp, anh lấy lại vẻ bình tĩnh, quay sang thì thầm vào tai một người
đàn ông già nua bên cạnh. Chẳng hiểu họ nói điều gì với nhau nhưng sau
đó người đàn ông kia ngửa cổ lên trời cười khoái trá.
Tùng Quân kéo tay Lệ Băng vào ngồi. Anh
ta cố tình sắp xếp cho cô ngồi giữa mình và gã đàn ông già nua ấy. Còn
Hải Đăng, anh ngồi ở một góc ghế, lặng lẽ quan sát từng điệu bộ, cử chỉ
nhỏ trên gương mặt của cô gái đẹp như Lệ Băng. Không hiểu sao anh bị
cuốn hút cực mạnh bởi đôi mắt buồn của Lệ Băng. Nó khiến anh không thể
nào ngừng nhìn cô trong giây lát.
Trong suốt cuộc vui kéo dài hơn 3 tiếng,
Lệ Băng không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu. Cô cảm thấy người có
chút chếnh choáng nhưng không hề say. Thật may là cô có tửu lượng tốt
dù cho bản thân cô chưa bao giờ thích uống rượu. Cuộc đàm phán tàn, Lệ
Băng ngồi vật ra chiếc ghế, ngửa cổ lên nhìn trần nhà. Cô cảm thấy mệt
nhoài. Lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại mình cô.
- “Em uống chút nước đi cho tỉnh”
Lệ Băng giật mình mở mắt ra, cô đã thiếp
đi trong vài phút. Đứng trước mặt cô lúc này là Hải Đăng. Anh đưa cho
cô ly nước chanh muối. Lệ Băng rón rén cầm , miệng lí nhí:
- “Cảm ơn anh”.
Hải Đăng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô trìu mến:
- “Em uống luôn đi cho giã rượu”
- “Dạ vâng”
Vừa lúc đó, Tùng Quân mở cửa bước vào. Thấy bạn, Hải Đăng đứng bật dậy:
- “Thế nào, mọi việc ổn rồi chứ? Ông ta đồng ý chưa?”
- “Tất nhiên là êm đẹp rồi. Có lẽ
cùng là nhờ cô em đây. Tôi có chuyện muốn nói với cô em một chút được
không?” – Tùng Quân vừa trả lời bạn, vừa đánh cặp mắt sang nhìn Lệ Băng.
Hải Đăng bước ra ngoài cũng là để tránh cho Lệ Băng khó xử nếu như câu
chuyện của Tùng Quân có phần khiếm nhã.
Hải
Đăng chạy vội theo người con gái ấy. Anh muốn đưa cô về, dù sao cũng đã
muộn và điều quan trọng là anh nghe thấy giọng cô đầy run rẩy… (Ảnh minh
họa)
Tùng Quân ngồi xuống bên cạnh Lệ Băng. Anh mở ví, rút ra một số tiền rồi cầm lấy tay Lệ Băng:
- “Tiền của cô em đây. Anh rất hài
lòng. Tuy cô em không chuyên nghiệp như Thùy Dung nhưng có vẻ như sự
ngây thơ, non tơ của em lại làm ông ta thích. Hơn nữa, em cũng đẹp hơn
Thùy Dung thật. Vì thế tôi cho thêm tiền coi như thưởng cho hai em. Cầm
lấy đi”
Lệ Băng bần thần những đồng tiền được
giúi vào tay mình. Cô cảm thấy thật xót xa. Nhìn dáng vẻ đó của Lệ Băng,
Tùng Quân lạnh lùng nói:
- “Sao, cô em chê ít à?”
- “Không, như thế là nhiều hơn so với thỏa thuận rồi mà. Giờ em xin phép về không muộn rồi”
Lê Băng toan đứng dậy, Tùng Lâm kéo mạnh tay cô khiến cô ngồi bịch xuống ghế.
- “Khoan đã nào cô em. Anh đã nói
hết đâu. Người đàn ông ban nãy, đối tác của bọn anh muốn qua đêm cùng
em. Em đồng ý chứ? Ông ta vẫn nán lại ngoài kia chờ một cái gật đầu của
em. Về khoản tiền nong thì em yên tâm đi, ông ta là một gã chịu chơi
đấy. Ông ta sẽ không để em thiệt đâu”
Lệ Băng phản ứng dữ dội:
- “Không, tôi không đồng ý”
Cô còn chưa kịp đứng dậy, Tùng Quân đã rút trong túi ra một nắm tiền rồi nhét vào ngực của cô:
- “Đây là tiền tôi cho riêng em để em phục vụ ông ta tới bến. Thế là vừa ý rồi chứ?”
Nước mắt của Lệ Băng sắp trào ra khóe
mắt. Cô rút số tiền đó ra, ngửa bàn tay của Tùng Quân lên và giúi vào đó
số tiền anh vừa đưa:
- “Cảm ơn anh! Tôi không bán thân!”
- “Em vẫn chê ít à? Không cần phải cố tỏ ra sang chảnh thế đâu. Làm cái nghè này mà còn chê tiền nữa sao?”
Cánh cửa phòng va vào bờ tường thật mạnh, Hải Đăng đẩy cửa bước vào, gương mặt đầy tức tối:
- “Tùng Quân, ông thôi đi. Ông quá trớn rồi đấy. Hãy tôn trọng người ta một chút”
Tùng Quân cười khẩy, cầm lấy số tiền mà Lệ Băng đưa:
- “Lại định làm một cô đĩ có nhân
cách à? Vậy được, tùy cô thôi. Tôi cũng nghĩ cô giống như Thùy Dung nên
mới có lời mời như vậy. Cô không thích thì thôi. Cô về đi”.
Lệ Băng cứng rắn lạ thường. Cô cầm đủ số tiền mình đáng được nhận quay lại nhìn Tùng Quân:
- “Dù sao làm một con đĩ có nhân
cách cũng vẫn hơn mà. Chào anh! Cảm ơn vì anh đã đưa nhiều hơn thỏa
thuận. Nhưng tôi chỉ nhận đúng số tiền đã giao ước mà thôi. Chào anh!”.
Cô bước ra khỏi căn phòng, nước mắt trực
trào ra nhưng vẫn cố kìm chế. Hải Đăng chạy vội theo người con gái ấy.
Anh muốn đưa cô về, dù sao cũng đã muộn và điều quan trọng là anh nghe
thấy giọng cô đầy run rẩy…
Tùng Quân ngồi xuống ghế, bực mình tu
hết ly rượu trên bàn. Anh cảm thấy tức tối nơi lồng ngực. Và rồi trên
chiếc bàn ấy, Tùng Quân thấy một chiếc bóp nhỏ màu xám. Anh mở ra, bên
trong có rất nhiều giấy tờ, một tấm ảnh chân dung. Trong ảnh, Lệ Băng
mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi…
Quân cảm thấy sợ Lệ Băng sẽ rời đi, đến một nơi nào đó mà anh chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại…
Hải Đăng vòng ra lấy xe rồi vội đuổi
theo Lệ Băng. Cô gái bước tập tễnh trên vỉa hè rồi ngồi tạm xuống chiếc
ghế ở bến xe bus để tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân. Lệ Băng nhăn nhó
rồi lấy tay xoa bóp cho đôi chân của mình.
- “Cô lên xe đi, nhà cô ở đâu? Tôi sẽ đưa cô về”
Lệ Băng giật mình đứng dậy, cô đánh cặp
mắt vào bên trong chiếc xe hơi màu trắng của Hải Đăng. Có vẻ như cô sợ
ngồi trong đó có một gương mặt không mấy thiện cảm nào đó đang ngồi. Vài
giây sau, gương mặt cô giãn ra vì thấy Đăng chỉ đi một mình:
- “Cảm ơn anh nhưng tôi về một mình được rồi”.
- “Cô đừng ngại, tôi không có ý gì
cả đâu. Chỉ là tôi thấy đêm đã muộn rồi, cô lại có hơi rượu trong người
đi lại không tốt. Giờ này không còn xe bus, nếu cô đi taxi cũng tốn kém
đấy. Số tiền mà cô vừa nhận được chắc không dễ dàng phung phí cho một
khoản như thế chứ? Hơn nữa, chân cô lại bị đau”.
Hải Đăng đưa ra hàng loạt những lí do để
Lệ Băng không có cách nào mà từ chối. Kể ra những lời anh nói cũng
đúng. Lệ Băng tần ngần một chút. Lúc này đã là 2h sáng, cô cũng sợ phải
bắt xe ôm về, mà nếu đi taxi thì chắc hết quá nửa số tiền hôm nay cô
nhận được. Như thế quá lãng phí. Vả lại, linh tính mách bảo Lệ Băng rằng
anh chàng đối diện không phải là một người xấu, ít nhất là không xấu
như bạn anh ta.
- “Vậy phiền anh cho tôi đi nhờ về nhà nhé”.
Hải Đăng hăng hái mở cánh cửa ô tô, nghiêng đầu về phía Lệ Băng:
- “Rất hân hạnh”
*****
Chiếc xe lướt nhanh trên con đường thành
phố vào lúc nửa đêm. Con đường rộng dài và vắng người bỗng chốc trở nên
thanh bình đến lạ.
- “Xin lỗi nếu tôi đòi hỏi hơi nhiều
nhưng anh có thể mở cửa kính của xe không? Tôi muốn tận hưởng làn gió
mát lạnh vào buổi đêm này”.
Hải Đăng từ từ hé mở cánh cửa rồi quay sang nhìn Lệ Băng:
- “Thế này đã được chưa?”
- “Cảm ơn anh”
Đăng bật một bản nhạc nhẹ không lời trên
xe và gần như suốt quãng đường về cả hai bên đều im lặng. Một bài nhạc
du dương, làn gió lùa vào xe thổi tung vài lọn tóc tinh nghịch của Lệ
Băng, đêm về khuya, con đường hiền lành dưới ánh điện cao áp…. Khung
cảnh đó quá đỗi thanh bình nên ai cũng mơ màng…
Hải Đăng chạy theo Lệ Băng để đưa cô về nhà khi thành phố đã yên ắng dần vào đêm (Ảnh minh họa)
- “Xin lỗi, từ tối đến giờ tôi không biết tên anh”.
Lệ Băng chủ động phá tan sự yên tĩnh đó bằng một câu hỏi. Hải Đăng bật cười:
- “Thật may quá, cuối cùng cô cũng hỏi tên tôi. Tôi là Hải Đăng”.
- “Thế còn anh ta?”
Hai từ “anh ta” mà Lệ Băng dùng khiến Hải Đăng có phần tò mò.
- “Anh ta? Ý cô muốn nói là Tùng Quân, anh chàng bạn tôi đó hả?”
Lệ Băng gật gù rồi khẽ nói với chính mình: “Thì ra anh ta tên là Tùng Quân”.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt
ngang mạch suy nghĩ của hai người. Hải Đăng thận trọng dùng chiếc tai
nghe để kết nối thay vì bỏ một tay ra nghe điện thoại khi lái xe:
- “Tôi đây”
- “Ông đang ở đâu đấy?” – Đầu dây bên kia, tiếng Tùng Quân đầy bực bội
- “Tôi đưa Lệ Băng về, tối rồi, để cô ấy về một mình không nên. Dù sao cô ấy cũng là con gái”.
Tùng Quân cười trong điện thoại:
- “Ông thật rảnh rỗi quá. Giờ lại
còn đi lo cô ta. Ông sợ gái bán thân biết nằm ngửa à? Mà thôi, đi nhanh
rồi còn về. Mai tôi và ông có một hợp đồng quan trọng đấy”.
Hải Đăng cúp máy mà không nói thêm câu
nào nữa. Anh thấy bực vì giọng điệu đó của Tùng Quân. Đáp chiếc tai vào
một góc, anh cố giữ một dáng vẻ bình thản để tiếp tục cuộc hành trình:
- “Xin lỗi, anh cho tôi xuống đây được rồi”.
- “Sao thế? Nhà cô ở đây à?”
- “Không, còn một đoạn nữa mới vào
tới nhà tôi nhưng đường khá nhỏ xe ô tô không vào được. Tôi sẽ đi bộ
vào. Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về”.
- “Nhưng tôi thấy con ngõ đó tối lắm, liệu cô vào một mình có sao không? Để tôi đưa cô vào”.
- “Thôi anh về đi, ở đây người ta
không cho đỗ xe. Hơn nữa nó cũng chỉ có một đoạn ngắn thôi mà. Anh yên
tâm đi, tôi ở đây cũng vài năm rồi. Thế nhé, tạm biệt anh”.
Lệ Băng nhanh nhẹn mở cửa xe rồi bước ra ngoài, cô toan bước đi nhưng rồi sực nhớ ra điều gì nên quay lại:
- “Một lần nữa cảm ơn anh, hi vọng chúng ta sẽ còn gặp nhau”.
Cô cười nhí nhảnh quay lưng đi, làn tóc
tung bay trong gió và cái dáng mảnh khảnh của Lệ Băng khiến lòng Hải
Đăng xuyến xao. Hình ảnh này khác xa với một cô gái trong quán bar, nhăn
nhó mặt để cố uống cạn ly rượu vì khách ép… Anh băn khoăn đôi chút… Đâu
là con người thật, cuộc sống thật của Lệ Băng?
*****
Tùng Quân một mình lái xa ra về. Anh
trầm ngâm tận hưởng một bài hát buồn tên chiếc xe ô tô sang trọng của
mình. Thi thoảng, như có điều gì đó trăn trở, Tùng Quân lại với tay cầm
tấm ảnh người con gái mặc chiếc ào dài trắng lên xem. Trong đầu anh có
cả trăm câu hỏi về cô gái kì lạ này.
Tùng Quân nhét tấm ảnh vào ngăn trong
cùng ví của mình, rồi cầm chiếc bóp nhặt được bước lên phòng. Là một cậu
ấm con nhà giàu nhưng không thích lệ thuộc nên Tùng Quân đã thuê chung
cư ở riêng. Anh thích cuộc sống tự do, tự lập như thế hơn là sự quản
thúc gắt gao của gia đình. Vừa bước vào phòng, Tùng Quân giật mình khi
thấy trên giường một cô gái trong trang phục hớ hênh đang nằm ngủ. Tiếng
mở cửa mạnh khiến cô gái bừng tỉnh:
- “Ơ anh về rồi à? Em chờ anh mãi đấy”.
Ngọc Linh đứng phắt dậy đưa tay ôm chặt
lấy cổ Tùng Quân, kéo anh xuống rồi hôn lấy hôn để vào má. Sau vài giây
ngây người ra vì ngạc nhiên, Tùng Quân khẽ đẩy Ngọc Linh ra:
- “Em làm cái gì vậy? Sao em vào được nhà?”
Tới lúc này Tùng Quân mới để ý thấy Ngọc
Linh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh mà thôi.
Không hiểu sao hình ảnh này khiến Tùng Quân khó chịu vô cùng:
- “Em ăn mặc cái kiều gì kì vậy? Mà tại sao em lại ở đây giờ này”
Ngọc Linh vẫn đủng đỉnh, cô lại chồm lên ôm lấy cổ anh, ghé sát mặt thì thầm:
- “Em mượn chìa khóa của bác gái. Em
đến từ tối, không thấy anh ở nhà định điện cho anh nhưng nhớ là bác gái
nói anh phải đi tiếp khách nên em đợi đến giờ này. Còn cái áo này ư? Vì
em tắm và không có đồ để thay nên em mặc tạm áo anh. Em thấy đẹp mà, có
sao đâu?
Tùng Quân ngồi xuống giường với vẻ mặt đầy mệt mỏi:
- “Nhưng muộn rồi mà cô bé, em về đi”
Không chịu dừng lại ở đó, Ngọc Linh lại xà vào lòng Tùng Quân, ôm chặt lấy anh rồi nhõng nhẽo:
- “Không, em sẽ ở lại đây. Hôm nay
em bảo với mẹ sẽ đến nhà bạn ngủ rồi. Anh đừng hòng đuổi được em về.
Muộn lắm rồi đấy anh biết không. Vả lại có gì phải ngại, trước sau gì em
chẳng là vợ anh”.
Tùng Quân bật cười vì sự hồn nhiên của Ngọc Linh:
- “Thế thì tùy em. Anh phải làm việc, em ngủ hay làm gì thì tùy nhưng đừng gây ồn ào nhé. Anh đi tắm một cái, mệt quá!”
Tùng Quân để đống đồ lên chiếc bàn làm
việc rồi vào nhà tắm. Trong lúc anh bật nhạc, lắc lư theo giai điệu đó
thì bên ngoài, Ngọc Linh nhìn thấy chiếc bóp nữ và không thể kiềm chế sự
tò mò. Cô lục lọi ví của Tùng Quân và thấy trong đó một tấm hình thiếu
nữ.
Quân bước ra khỏi căn phòng và thảng thốt khi thấy Ngọc Linh ngồi cạnh chiếc bàn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Anh tiến đến:
- “Em sao vậy?”
- “Anh nói đi, ai đây? Tại sao lại có hình của cô ta trong ví anh? Anh yêu cô ta à?”
Tùng Quân bực bội, giật mạnh tấm ảnh và
chiếc ví từ tay Ngọc Linh. Anh cất bức ảnh vào trong rồi quay sang nói
với Ngọc Linh bằng giọng đầy nghiêm nghị:
- “Em nghe này, em đừng làm quá lên
như thế. Anh quý em như một cô em gái nhưng điều đó không có nghĩa là em
có quyền kiểm soát cuộc sống của anh. Từ lần sau, những câu hỏi như thế
này, sự quan tâm không đúng mức này em đừng bao giờ lặp lại nữa. Anh
không thích”.
Ngọc Linh vừa khóc vừa hét lớn lên:
- “Em không phải là em gái anh. Em
yêu anh, đến bao giờ anh mới chịu chấp nhận sự thật đó? Anh đừng hòng
thoát khỏi em. Dù anh có yêu ai đi chăng nữa em cũng không buông tha cho
anh đâu. Em sẽ không để cho chị ta được yên…”.
- “Em…”
Tùng Quân tức giận muốn mắng Ngọc Linh
một trận nhưng rồi cô lao lên giường, chùm chăn kín đầu. Có lẽ Ngọc Linh
khóc… Quân không muốn tiếp tục câu chuyện căng thẳng này nữa nên để mặc
Ngọc Linh tấm tức khóc thầm. Đêm nay anh còn một đống công việc cần
phải hoàn thành, anh muốn gạt ra khỏi đầu câu chuyện ương bướng của Ngọc
Linh và một nỗi ám ảnh khác mang tên Lệ Băng.
*****
Tùng Quân vừa làm việc vừa thi thoảng
ngoái đầu nhìn lên chiếc giường. Anh biết Ngọc Linh không ngủ. Bởi vì
mỗi lúc anh quay lại cô lại vờ nhắm mắt nhưng trước đó có lẽ Ngọc Linh
cứ nằm vậy và ngắm nhìn anh. Quân mặc kệ, anh không muốn gieo thêm một
hi vọng nào cho cô bé nữa.
Ngọc Linh là con gái một người bạn rất
thân của mẹ Quân. Hai bên đều có giao ước sau này sẽ gả con cho nhau.
Giao ước đó không chỉ thắt chặt thêm tình cảm của hai nhà mà còn là một
hợp đồng đắc lực giúp cho tiềm lực kinh tế của đôi bên phát triển hơn.
Điều khó khăn chính là Ngọc Linh cũng thích anh thật lòng. Kể từ khi cô
bé biết có cái giao kèo đó, Ngọc Linh lại càng muốn yêu anh nhiều hơn.
Nhưng đổi lại, Tùng Quân chưa bao giờ yêu cô. Với anh, tình cảm đó chỉ
là tình anh em. Anh rất quý Ngọc Linh, thương cô bé hồn nhiên nhưng lại
không thể điều khiển trái tim mình yêu cô bé, một tình yêu của nam nữ.
Ngồi làm việc trong đêm, quá mệt mỏi,
Tùng Quân bất giác nhớ tới tấm hình của Lệ Băng. Anh lặng lẽ rút ra khỏi
ví và ngồi lặng đi ngắm. Bên ngoài kia, màn đêm đang bao phủ thành phố
và lúc này, lòng anh thấy nhẹ nhõm vô cùng khi ngắm nhìn cô gái có vẻ
ngoài thánh thiện, tinh khôi ấy.
Anh
mê mải ngắm nhìn hình ảnh trẻ trung đó của Lệ Băng. Cô đẹp hơn nhiều so
với bộ đồ ngắn ngủi cách đây một tuần mà cô mặc. (Ảnh minh họa)
*****
Gần 1 tuần qua đi, Tùng Quân bận rộn với
hàng tá công việc. Kinh doanh chưa bao giờ là một điều đơn giản và nhàn
hạ. Nhưng Tùng Quân thích cái cảm giác tất bật ấy. Nhiều người nói anh
sinh ra để làm kinh doanh. Mà có lẽ đúng là như thế thật. Ngày hôm nay,
sau một hợp đồng quan trọng vừa được kí, anh cho phép mình được nghỉ
ngơi.
Lang thang suốt một con phố dài không
tìm được chỗ nào để dừng chân. Cuối cùng Tùng Quân đỗ xe lại ở một quán
cà phê nho nhỏ. Anh bước vào quán, chọn một góc yên tĩnh có cửa sổ thật
rộng để nhìn ra quang cảnh thành phố. Quân lấy điện thoại gọi cho Hải
Đăng, tiếc là lúc này anh bạn chí cốt lại đang bận.
Tùng Quân ngồi lặng đi ngắm cuộc sống
sôi động bên ngoài. Đã lâu lắm rồi anh mới có một phút giây thư thái đến
như vậy. Quân lúc nào cũng bận rộn, thời gian của anh phần lớn dành cho
những lần đi tiếp khách, kí kết hợp đồng, làm việc. Anh chẳng có thời
gian cho riêng mình và cũng chẳng có thời gian cho một cô gái nào khác…
- “Đồ điên này, cô có biết cô vừa
làm hỏng chiếc váy đắt tiền của bạn gái tôi không hả? Cô định làm gì với
nó đây? Gọi chủ quán ra đây mau”.
Tiếng ồn ào ở một góc phòng khiến Tùng
Quân giật mình. Anh đưa mắt nhìn về khu vực đang phát ra những lời quát
mắng đó. Tùng Quân khựng lại khi thấy dáng cô phục vụ quen thuộc. Đó là
Lệ Băng. Cô mặc chiếc áo đồng phục của quán, tóc buộc cao để lộ gương
mặt thanh tú, đẹp vô ngần. Anh mê mải ngắm nhìn hình ảnh trẻ trung đó
của Lệ Băng. Cô đẹp hơn nhiều so với bộ đồ ngắn ngủn cách đây một tuần
mà cô mặc.
- “Tôi xin lỗi, tôi sẽ lấy khăn ướt lau cho cô ấy. Tôi xin lỗi…”
Lệ Băng quỳ rạp gối xuống dùng khăn lau
chiếc váy trắng bị đổ đầy cà phê lên đó. Cô càng luống cuống bao nhiêu
thì người đàn ông ngồi trên ghế càng lớn tiếng bấy nhiêu:
- “Cô đừng tưởng làm thế là xong.
Váy của bạn gái tôi đắt tiền lắm đấy. Cà phê làm ố hết chiếc váy rồi. Cô
đền đi… Gọi chủ quán ra đây”.
Lệ Băng bắt đầu cuống lên và gần như sắp
khóc. Có lẽ Tùng Quân không thể ngồi yên được nữa. Anh thấy ghét sự
hống hách của gã đàn ông đó. Anh tiến tới khu ồn ào đó, nắm tay Lệ Băng,
kéo cô đứng dậy:
- “Đừng ngồi thụp xuống như thế cô bé, đứng lên đi. Không đáng đâu”.
Lệ Băng còn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện đúng lúc của Tùng Quân thì anh đã đủng đỉnh tiến tới người đàn ông kia:
- “Thực ra tôi thấy chiếc váy của
bạn gái anh cũng không phải là hàng đắt tiền cho lắm. Có cần thiết phải
hét lớn lên như thế trong một quán cà phê yên tĩnh như thế này hay
không? Chỉ cần mua lại cho bạn gái anh cái khác là được mà. Chừng này
tiền chắc đủ cho bạn gái anh mua chiếc váy như thế này với đủ các màu mà
cô ấy muốn phải không?”
Tùng Quân ném lên bàn một xấp tiền mà Lệ
Băng đoán nó phải trị giá tới vài triệu. Cô luống cuống thì anh đã giữ
chặt tay cô, thì thầm:
- “Cô có muốn bị anh ta sỉ nhục, bị
ông chủ đuổi khỏi đây và vẫn phải đền một khoản tiền không hề ít không?
Tôi đoán, người như anh ta chắc sẽ không lấy giá mềm đâu”
- “Nhưng…”
Lệ Băng không biết nói thêm gì nữa. Người đàn ông đó nhìn thấy xấp tiền vơ vội lấy rồi bước nhanh ra khỏi quán.
Anh
cảm thấy hơi hối tiếc vì đã đi như thế. Bởi lẽ anh không biết cô có tìm
đến anh hay không? Biết đâu đó cô ấy sẽ nghỉ làm ở quán này, không tìm
anh để trốn chạy khoản nợ và anh thì sẽ không còn có thể gặp lại Lệ
Băng? (Ảnh minh họa)
- “Anh uống gì, tôi mời!” –
Ngồi đối diện với Tùng Quân ở chiếc bàn nơi góc phòng, Lệ Băng ngập
ngừng hỏi. Nhìn dáng vẻ đó của cô, Tùng Quân tủm tỉm cười:
- “Tôi vừa giải thoát giúp cô một vụ kha khá. Vì thế tôi chọn món đắt tiền được không?”
Lệ Băng khẽ gật đầu. Một lát sau cô mới dám tiếp tục câu chuyện:
- “Anh vừa đưa cho anh ta bao nhiêu tiền vậy?”
Tùng Quân nhấp ngụm nước, gương mặt đầy khoái chí:
- “Tôi không biết, tôi cứ rút trong ví ra thôi. Tôi vốn không có thói quen đếm tiền. Nhưng tôi đoán chắc vài triệu? Sao vậy?”
- “Tại sao anh lại đưa nhiều thế chứ, tôi biết lấy đâu ra tiền mà trả anh bây giờ?” – Gương mặt của Lệ Băng lo lắng trông thật tội nghiệp.
- “Thì cô cứ đưa tiền cho tôi là
được. Cứ coi như là 3 triệu đi. Tôi nghĩ chỗ đó chắc hơn thế nhưng thôi,
tôi hữu nghị lấy cô tầm đó. Okie?”
- “Anh cứ làm như tôi lắm tiền lắm vậy. Ai bảo anh đưa cho anh ta nhiều như thế chứ. Giờ chỉ khổ tôi thôi”
- “Vậy thì cô chạy theo anh ta đòi lại đi. Tôi hết cách rồi”
- “Anh…”
Lệ Băng tức tối muốn hét vào mặt Tùng
Quân cho bõ nhưng nghĩ tới việc anh ta vừa giúp mình nên đành im lặng.
Cô bực bội ngửa cổ lên uống cạn ly nước lọc trên bàn.
- “Trông lúc cô tức giận thú vị thật”.
Tùng Quân vẫn giữ giọng điệu đủng đỉnh như vậy. Anh đưa tay nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói:
- “Tôi phải đi rồi. Số tiền đó cô có
thể trả tôi bằng một cách khác. Cuối tuần này tôi có một cuộc gặp gỡ
đối tác quan trọng. Cô hãy đến nhé. Chỉ đơn giản như lần trước mà cô làm
thôi. Đây là số điện thoại của tôi, hãy nhắn tin cho tôi nếu cô sẵn
sàng đi. Tôi sẽ báo cho cô địa chỉ”.
Quân đặt lên bàn tấm danh thiếp rồi bước
nhanh ra khỏi quán. Anh cảm thấy hơi hối tiếc vì đã đi như thế. Bởi lẽ
anh không biết cô có tìm đến anh hay không? Biết đâu đó cô ấy sẽ nghỉ
làm ở quán này, không tìm anh để trốn chạy khoản nợ và anh thì sẽ không
còn có thể gặp lại Lệ Băng. Nhưng trong lòng Quân, anh vẫn cứ tin, Lệ
Băng sẽ không làm như vậy…
Lệ Băng suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ về nhà anh đêm nay”.
***
5 ngày sau cuộc gặp lại tình cờ của Quân
và Lệ Băng ở tiệm cà phê, Quân nôn nóng chờ một cuộc hẹn đã giao kèo
với Lệ Băng từ trước.
Quán bar đập những tiếng nhạc chát chúa, Tùng Quân nhấp nhổm đứng ngồi không yên. Thấy vậy, Hải Đăng hỏi:
- “Ông hẹn ai tới giúp chúng ta vụ hôm nay vậy?”
- “Người quen”
Quân đáp chỏng lỏn vì dường như anh
chẳng hơi sức đâu mà quan tâm tới câu hỏi của Hải Đăng. Điều mà anh mong
muốn bây giờ là sự xuất hiện của cô gái ấy.
- “Là Lệ Băng à?”
- “Uhm”
Vẫn cái cách trả lời nhát gừng ấy nhưng
lần này, ngay sau câu trả lời đó, ánh mắt Quân rạng rỡ hẳn lên. Nhìn
theo ánh mắt đó, Hải Đăng chột dạ khi thấy Lệ Băng bước vào. Ngày hôm
nay cô mặc một chiếc váy có phần kín đáo hơn nhưng vẫn lộ được những
đường cong chết người trên cơ thể. Lệ Băng rụt rè và gượng gạo như lần
đầu tiên có mặt tại quán bar này:
- “Chào hai anh”
Gương mặt Quân giãn ra lộ rõ sự hân hoan nhưng trong lời nói anh chàng vẫn tỉnh queo như thường. Quân đưa tay lên nhìn đồng hồ:
- “Đúng giờ đấy, có tiến bộ”
- “Vì tôi hiểu được giá trị của 5
phút trong làm ăn. Cũng xin thông báo với anh luôn là tôi đã ăn no rồi,
anh không cần phải tốn thêm tiền để bao tôi một bữa phụ nữa đâu. Tôi đã
sẵn sàng cho công việc”.
Câu trả lời đanh thép của Lệ Băng khiến
Quân chưng hửng. Phía sau lưng anh, Hải Đăng bịt miệng cười vì hình dung
ra gương mặt ngẩn tò te của bạn mình.
- “Thôi nào, chúng ta vào thôi. Nhanh cho xong việc còn về” – Hải Đăng cứu nguy cho màn bẽ mặt của bạn mình.
*****
Ngày hôm ấy, trong bữa nhậu, Lệ Băng đã
có kinh nghiệm hơn trong chuyện tiếp khách. Cô biết cách uống cầm chừng,
biết từ chối khách khéo léo để không tự làm khó mình. Sự “tiến bộ” của
cô khiến hai anh chàng có vẻ hơi bất ngờ. So với lần gặp trước, cô đã
không còn ngờ nghệch tới mức uống tất cả các ly rượu được mời và ly nào
cũng cạn sạch.
Tùng Quân cảm thấy bất ngờ và thú vị trước Lệ Băng (Ảnh minh họa)
Gần tàn bữa tiệc, Lệ Băng cảm thấy người
chếnh choáng. Cô sợ rằng chỉ một ngụm nhỏ nữa thôi cũng có thể đánh gục
cô. Nhưng phía xung quanh cô, những tiếng mời chào vẫn không ngớt. Lệ
Băng lo lắng thực sự. Có lẽ hôm nay vì hơi mệt nên cô không uống được
nhiều như lần trước dù đã có sự chuẩn bị. Người khách lớn tuổi ngồi bên
cạnh cô nâng ly lên, chạm nhẹ vào cốc của Lệ Băng và ghé sát lại:
- “Nào cô em, cạn ly chứ?”
Nhìn ly rượu, Lệ Băng cảm thấy rùng mình. Gương mặt cô cười gượng gạo.
- “Xin lỗi nhưng hãy để tôi thay cô
gái này bày tỏ lòng ngưỡng mộ với ông – một doanh nhân thành đạt được
không? Tôi biết mình không thể nào mang lại niềm hứng khởi cho ông bằng
ánh mắt cuốn hút mê hồn của cô ấy nhưng xin cho tôi một cơ hội để thể
hiện tình cảm của mình. Rượu này tôi uống để cám ơn ông đã tới, còn cô
gái này sẽ dành tặng ông một cái nhìn say đắm được không?
Tùng Quân chủ động can thiệp vào câu
chuyện. Lần trước, trong tình huống như thế này anh sẽ là người hẩy nhẹ
vào tay cô ra hiệu cho cô phải chiều lại lời mời đó. Nhưng hôm nay thì
khác, rõ ràng anh đang có ý muốn đỡ cho Lệ Băng. Gã đàn ông đó ngửa cổ
lên trời cười sằng sặc vì sung sướng. Cô mỉm cười hiền dịu nhìn ông
khách đó, cố gắng hợp tác với Tùng Quân một cách ăn ý.
*****
Phải tới hơn 3 tiếng đồng hồ bữa tiệc
mới tàn và hầu hết những khoảng thời gian cuối Tùng Quân đỡ rượu và giải
nguy giúp Lệ Băng. Xong việc, Lệ Băng và Hải Đăng đứng đợi ở đại sảnh,
chờ Tùng Quân thanh toán. Gương mặt Lệ Băng lộ rõ sự mệt mỏi.
- “Để tôi đưa Lệ Băng về” - Giọng Hải Đăng nhỏ nhẹ.
Lệ Băng còn chưa kịp nói gì, sau lưng cô, Tùng Quân đột ngột xuất hiện:
- “Không, tôi sẽ đưa cô ấy về”
Giọng Tùng Quân lạnh lùng nhưng đầy sự
quả quyết. Hải Đăng thấy hơi bực mình vì thái độ đó của Tùng Quân. Anh
nắm lấy Lệ Băng lôi đi:
- “Đi nào”
- “Tôi đã nói để tôi đưa cô ấy về”.
Tùng Quân giữ chặt lấy một tay bên này
của Lệ Băng ngăn không cho Hải Đăng kéo cô đi. Quân đánh cặp mắt sắc
lạnh của mình về phía Hải Đăng. Nhìn bộ dạng đó của Tùng Quân ai cũng
nghĩ anh sẽ đánh nhau tức thì nếu có thêm câu nói nữa làm anh phật ý.
Nhưng rồi giọng Tùng Quân dịu xuống:
- “Ông khách có vẻ rất say mà ông ta
không đi với trợ lí. Cậu gọi taxi rồi đi về cùng với ông ta đi. Như thế
sẽ gây được thiện cảm hơn đấy. Chúng ta cần có sự hậu thuẫn của ông ta
trong hợp đồng sắp tới. Cậu giúp tôi làm điều này đi. Còn Lệ Băng tôi sẽ
đưa về”.
Nói rồi Tùng Quân lôi Lệ Băng đi trong
sự phản kháng yếu ớt của cô. Hải Đăng muốn cản Quân lại nhưng rồi anh
kiềm chế và đứng nhìn Quân kéo người con gái đó đi. Lệ Băng muốn chống
cự nhưng sức cô quá yếu so với một người đàn ông như Tùng Quân. Hơn nữa
cô đang thấm mệt vì cuộc rượu hôm nay. Ra tới cửa, Lệ Băng hét lớn lên:
- “Buông tay tôi ra, anh làm tôi bị đau đó”.
Tùng Quân không trả lời, anh thả tay Lệ
Băng ra. Anh bước sang phía bên kia của xe, mở cửa ngồi vào ghế lái. Chỉ
đợi có vậy, Lệ Băng bước thật nhanh về phía trước thay vì lên xe. Cô
chỉ bước đi được chừng vài mét, từ phía sau, Tùng Quân tiến đến nắm chặt
lấy tay cô kéo quay ngược trở lại:
- “Anh làm cái trò gì vậy? Tôi không muốn lên xe với anh, tôi tự đi về một mình được”.
Tùng Quân vẫn không nói gì, anh giữ chặt
tay cô lôi xềnh xệch về phía ô tô của mình. Quân mở cửa xe, đẩy Lệ Băng
vào ngồi trong đó và đóng sầm cánh cửa lại. Rất nhanh sau đó, Tùng Quân
ngồi vào ghế lái:
- “Anh không nghe thấy gì à, tôi muốn tự đi về”
- “Cô điên à? Gần 2h sáng rồi đấy?
Cô định đi bộ tới bao giờ? Mà tại sao cô để Hải Đăng đưa về nhưng lại
không chịu ngồi xe của tôi? Cô sợ tôi ăn thịt chắc?”
- “Không phải, nhưng…”
Quân nổi nóng với Hải Đăng để giành lấy quyền đưa Lệ Băng về (Ảnh minh họa)
Lệ Băng còn chưa nói hết câu, Tùng Quân
đã rướn người vòng qua cô. Mặt của hai người gần sát nhau tới mức có thể
nghe được cả tiếng thở gấp gáp:
- “Anh làm cái trò gì vậy?”
- “Lấy dây bảo hiểm cài cho cô. Cô không thể đi xe mà không cài dây bảo hiểm được. Xong rồi đây”.
Chỉ vài giây mặt đối mặt đó mà Lệ Băng
đã bay biến hẳn sự chống cự ban đầu. Cô thấy tim mình đập loạn lên vì lo
lắng. Cô sợ chặng đường phía trước với anh chàng dữ dằn này sẽ không hề
bình yên. Cô rất sợ có hơi rượu trong người Tùng Quân sẽ làm liều.
Nhưng chẳng còn cách nào khác cả, anh ta quá mạnh để có thể chống lại.
Lệ Băng ngồi yên, cầu mong cho anh ta đi thật nhanh để thoát khỏi chiếc
xe và người đàn ông kì quái bên cạnh.
Ngồi lên xe, Lệ Băng đợi khoảng 10 phút
rồi hì hục tháo giày. Cô ngồi xoa bóp cho đôi chân của mình, miệng cố
nén lại những tiếng kêu.
- “Chân cô sao thế?”
Lệ Băng bối rối đưa vội chân xuống:
- “Ôi, tôi xin lỗi, tôi vô duyên quá. Tôi không quen đi giày cao gót nên chân bị đau. Lần trước cũng vậy”.
Tùng Quân đánh cặp mắt sang nhìn đôi chân của Lệ Băng. Anh lái xe một tay, tay kia lấy hộp cao trên buồng lái đưa cho Lệ Băng:
- “Lát về nhà cô dán cao vào cho khỏi đau nhức”.
Lệ Băng bẽn lèn nhìn Tùng Quân. Cô có phần ngạc nhiên vì sự chu đáo này. Dường như đoán được suy nghĩ đó của cô, Quân trêu trọc:
- “Yên tâm đi, tôi là một ông chủ hào phóng, tôi sẽ không thu tiền hộp cao đó đâu”.
Lệ Băng bật cười sau câu nói hài hước dí dỏm đó của Quân.
*****
Gió lùa vào qua ô cửa kính mát lành, giai điệu của bài hát nhẹ nhàng, nhẹ nhàng:
-“Này, này… cô dậy đi chứ”
Lệ Băng giật bắt mình sau câu đánh thức đó. Cô hốt hoảng nhận ra mình đã ngủ một giấc ngon lành trên xe.
- “Thôi chết, tôi đã ngủ quên ư? Sao anh không gọi tôi dậy? Đây là đâu?”
- “Sắp về đến ngõ nhà cô rồi đấy, thế nên tôi mới gọi cô dậy?”
- “Sao anh không đánh thức tôi khi tôi ngủ quên?”
- “Là vì tôi muốn được yên tĩnh để
tận hưởng một ca khúc thay vì tiếng léo nhéo của cô bên cạnh. Mà cô yên
tâm đi tôi không làm gì cô đâu”.
- “Sao anh biết địa chỉ nhà tôi mà đi”
- “Tôi điện thoại hỏi Đăng”
Cuộc đối thoại dừng đúng lúc khi vừa đến ngõ nhà Lệ Băng. Cô hớt hải xuống xe, càng nhanh càng tốt rồi vội vàng lao đi.
- “Này…”
Tiếng Tùng Quân gọi nhẹ phía sau. Lệ Băng quay lại nhìn thấy anh đang dựa vào thân xe nhìn cô:
- “Tôi đã đưa cô về đấy nhé, kể ra
nhà cô cũng khá xa, công của tôi cũng không nhỏ đâu. Lẽ nào một câu cảm
ơn hoặc chào nhau cô cũng không định nói với tôi?”
Lệ Băng bối rối thực sự, cô cúi rạp người xuống:
- “Cảm ơn anh, chào anh!”.
Cô vừa bước đi được vài bước thì Tùng Quân từ phía sau khoác nhẹ vào vai cô đi cùng.
- “Đi nào”
- “Đi đâu đấy, anh về đi. Ở đây người ta không cho đỗ xe đâu, nhỡ có công an thì chết. Tôi sắp vào tới nhà rồi mà”.
- “Biết làm sao được, cái ngõ này
tối quá, lâu lắm tôi cũng không chơi trò cảm giác mạnh nên nay muốn thử.
Mà lại không mất tiền nữa chứ. Tôi sẽ đi cùng cô vào. Còn xe, nếu công
an họ bắt, tôi sẽ bảo họ gửi giấy phạt cho cô. Đi nào…”
- “Anh…”
Tùng Quân kéo Lệ Băng đi xềnh xệch mặc cho cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
- “Tới nhà cô chưa?”
- “Đây rồi, cảm ơn anh”
Tùng Quân nhìn Lệ Băng hiền từ:
- “Cô vào đi, tôi về đây. Chúc ngủ ngon nhé”.
Anh quay lưng, bước đi thật chậm. Nhưng rồi đột nhiên anh nghe thấy giọng Lệ phía sau đầy lo lắng:
- “Thôi chết rồi”
Quân quay lại:
- “Có chuyện gì thế”
- “À không, tôi quên mang theo chìa khóa, bạn tôi đi chơi rồi…” – Lệ Băng bối rối.
- “Cô điện thoại cho bạn xem sao”.
Vài giây qua đi, Lệ Băng khẽ gật đầu: “Được, tôi đồng ý…” (Ảnh minh họa)
Lệ Băng lập cập rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, cô bấm số gọi nhưng đầu dây bên kia tắt máy:
- “Bạn tôi tắt máy rồi, làm sao bây giờ?”
Nhìn gương mặt lo lắng của Lệ Băng, Tùng Quân không đành lòng ra về. Anh suy nghĩ một chút:
- “Gần đây có nhà nghỉ nào không? Cô thuê tạm một cái ngủ qua đêm, đợi mai bạn cô về vậy”.
Lệ Băng lưỡng lự một chút rồi khẽ gật đầu:
- “Anh đưa tôi đi được không? Thú thật tôi hơi sợ, nhất là vào ban đêm như thế này. Tôi cũng chưa bao giờ thuê nhà nghỉ cả”.
Tùng Quân nheo đôi lông mày lại. Điều
khiến anh suy nghĩ không phải là ngại chuyện dẫn Lệ Băng đi thuê phòng
mà anh băn khoăn xem cái thông tin “tôi chưa bao giờ thuê nhà nghỉ cả”
của Lệ Băng có phải là thật? Nghe thật khó tin với một cô gái làm nghề
hầu rượu. Nhưng rồi Tùng Quân gật đầu, dù sao đó cũng là chuyện của Lệ
Băng, anh giúp một chút cũng không mất gì.
- “Được thôi”
Hai người lên xe, Tùng Quân đi thật chậm
để tìm nhà nghỉ gần đó. Sau một hồi đi vòng vòng, anh dừng lại trước
một khu nhà nghỉ và bảo Lệ Băng vào đặt phòng. Cô chỉ vừa mới vào được
một lát đã chạy vội ra:
- “Thôi chết rồi họ bắt đặt chứng
minh thư mà tôi tìm mãi trong túi không thấy đâu cả. Anh có thể cho tôi
mượn được không? Ngày mai tôi trả phòng, lấy lại chứng minh thư rồi
mang trả anh”.
Tới lúc này Tùng Quân khẽ bật cười. Anh
thấy ngạc nhiên vì có vẻ như Lệ Băng vẫn không phát hiện ra mình bị mất
chiếc bóp nhỏ bên trong có chứa rất nhiều giấy tờ của cô.
- “Anh cười gì chứ, đáng cười lắm sao? Rốt cục anh có giúp tôi không? Muộn lắm rồi”.
Tùng Quân đưa tay chạm nhẹ vào đôi lông mày rồi thủng thẳng nói:
- “Thế này nhé, cô về nhà tôi đi.
Tôi không có thói quen cho mượn giấy tờ tùy thân, nhất là trong trường
hợp như thế này. Hơn nữa khách sạn họ cũng sẽ không cho cô đặt phòng
bằng chứng minh của tôi. Trừ khi… tôi cũng ở cùng cô. Mà nếu thế thì tốt
nhất là cô về nhà tôi, tôi ở một mình nhưng nhà có nhiều phòng. Cô có
thể chọn lấy một phòng mà cô thích. Yên tâm là tôi không lấy tiền phòng
của cô. Sáng mai bạn cô về cô có thể về sớm. Làm như thế cô vẫn có chỗ
ngủ đêm nay, không cần phải gặp lại tôi lần nữa và điều quan trọng là
không tốn tiền thuê phòng? Hơn nữa thề còn dễ chịu hơn nhiều là tôi phải
ở đây cùng cô để giúp cô có một phòng. Cô nghĩ sao?”
Lệ Băng sững sờ với lời mời gọi đó. Cô
nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của Tùng Quân. Gương mặt anh nhìn cô vừa như
một lời mời gọi, vừa như một sự thách thức. Vài giây qua đi, Lệ Băng khẽ
gật đầu: “Được, tôi đồng ý…”
Đăng nhận xét