Ngọc Linh gào thét trong tuyệt vọng khi thấy Lệ Băng trong căn phòng của Tùng Quân.
Chiếc ô tô của Quân dừng lại trước một
khu chung cư sang trọng. Lệ Băng cảm thấy có chút ái ngại về quyết định
của mình. Đứng trong thang máy cùng với Quân, Lệ Băng cố làm ra vẻ tự
nhiên nhưng trên gương mặt cô vẫn bộc lộ sự căng thẳng.
Khi cánh cửa phòng mở ra, Lệ Băng đứng
ngây người nhìn căn phòng. Cô choáng ngợp vì sự tiện nghi và đẹp đẽ của
một căn hộ mà từ trước tới giờ cô mới chỉ nhìn thấy những điều tương tự
như thế trên tivi.
- “Cô vào đi, còn đứng đó làm gì?”
- “À vâng… Mà anh ở đây một mình à?”
Quân vất chiếc cặp lên ghế sopha, ngó nghiêng khắp căn phòng:
- “Cô thấy có ai đó khác ngoài tôi à?”
- Không, ý tôi là… nó quá rộng để ở một mình”
- “Nó cũng chỉ là một căn phòng thôi mà” – Quân nhún vai.
Trong khi Quân rót nước để uống, Lệ Băng vẫn ngây người để ngắm từng góc nhỏ của căn phòng rồi thốt ra câu nói:
- “Anh giàu có lắm đúng không?”
- “Không, tôi không giàu. Là bố mẹ tôi giàu”
- “Sao anh không ở với bố mẹ, anh là con một à?”
- Uhm, con một. Nhưng tôi thích sự tự do”
Câu trả lời của Quân có điều gì đó bực bội. Lệ Băng khựng lại dù trong đầu cô xuất hiện hàng loạt những câu hỏi.
- “Tôi ở phòng ngủ đầu tiên…”
- “Anh nói cho tôi anh ngủ phòng nào làm gì? Anh có ý gì?”
Quân nhìn Lệ Băng, tủm tỉm cười:
- “Tôi ở một mình, không có thói
quen khóa cửa phòng riêng. Vì thế tôi cần thông báo cho cô biết để tránh
trường hợp tôi đang tắm mà cô đột nhiên xông vào…”
Lệ Băng đỏ bừng đôi má, cô cảm thấy ngượng ngùng vì câu hỏi ngờ nghệch của mình.
- “Nhà còn trống 3 phòng nữa. Cô
muốn ở phòng nào thì tùy. Tôi đi tắm một chút rồi sẽ làm ít đồ ăn. Tôi
đói. Nếu cô muốn ăn cùng thì nhanh lên nhé”
- “Vâng…”
Lệ Băng không quan tâm lắm tới những gì
mà Tùng Quân vừa nói. Cô vẫn mê mải ngắm nhìn ngôi nhà xinh đẹp và quyến
rũ này. Quân bước vào phòng của mình, đóng cánh cửa lại. Rồi đột ngột
anh mở cửa ra, trên tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng. Lúc này, Lệ Băng
vẫn cứ đứng như trời trồng giữa phòng khách. Cô giật mình sau tiếng gọi
của Quân:
- “Tôi nghĩ cô chắc hẳn sẽ tắm và cần đồ để thay. Mặc tạm chiếc áo này của tôi đi…”
- “Nhưng đó là một chiếc áo nam mà?” – Lệ Băng vặn vẹo.
- “Phải, thế không lẽ cô nghĩ tôi
thường mặc váy để bây giờ có đồ đó cho cô mượn sao? Vả lại tôi thấy…
trong phim cũng toàn thế này mà” – Quân tếu táo trêu.
- “Nhưng đó là phim… Hơn nữa, những
trường hợp như vậy toàn kết thúc bằng việc họ sẽ yêu nhau mà tôi thì
hoàn toàn không thích thế chút nào”
Đến lúc này, Quân không thể nhịn cười nổi nữa. Anh bật cười thành tiếng vì sự hồn nhiên của Lệ Băng:
- “Cô lo gì chứ, chúng ta tự làm đạo
diễn được mà. Cô có thể yêu tôi hoặc không yêu tôi tùy thích. Hay cô
vẫn muốn mặc chiếc váy gợi cảm đó suốt đêm nay? Cô có mục đích gì à?”
Quân nháy mắt đều ẩn ý khiến Lệ Băng bối
rối. Cô đứng lặng yên như một lời chấp nhận. Quân đáp chiếc áo về phía
Lệ Băng, sau khi cô đón lấy, Quân đóng sầm cánh cửa phòng mình lại.
Lệ Băng chọn căn phòng cuối cùng lí do
đơn giản là vì… nó cách xa phòng của Quân. Cô nằm trong chiếc bồn tắm
thật lớn, nhắm mắt mơ màng và tận hưởng cảm giác thoải mái mà nó mang
lại. Chưa bao giờ cô được trải nghiệm những cảm giác này và cô thực sự
thấy thích thú.
- “A lô, a lô… tôi nghĩ cô nên ra khỏi phòng và thưởng thức món mì ngon tuyệt mà tôi làm. Nếu không cô sẽ hối hận đấy”.
Tiếng Tùng Quân vang lên trong căn phòng
làm Lệ Băng hốt hoảng. Cô vùng dậy, vơ vội lấy chiếc khăn tắm quấn lấy
người vì sợ hãi. Rõ ràng cô nghe thấy tiếng anh vang lên ngay bên cạnh
nhưng ngó trước nhìn sau không thấy đâu. Lệ Băng bắt đầu cảm thấy lo
lắng vì đêm nay sẽ phải ở lại đây.
Lệ Băng ngủ lại nhà Tùng Quân, sự hồn nhiên của cô làm Tùng Quân xao xuyến (Ảnh minh họa)
- “Tôi đoán cô đang cố gắng tìm tôi
trong căn phòng đó. Nhưng yên tâm đi, tôi đang ở phòng khách. Nhà tôi
có hệ thống thông báo loa vì thế mà cô không cần phải quá lo lắng đâu.
Thay đồ rồi ra ăn nhanh lên”
Lệ Băng thở phào nhẹ nhõm, cô ngoái lại nhìn thấy chiếc loa nhỏ đặt trong phòng tắm. Có lẽ giọng nói của Quân phát ra từ đó.
*****
Quân sững sờ nhìn Lệ Băng từ đầu đến
chân. Hình ảnh này của cô trông thật mới mẻ và đẹp, một vẻ đẹp trong
sáng, thuần khiết đến vô ngần.
- “Anh nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
Quân hơi giật mình và trở lại thực tại sau câu hỏi khó chịu của Lệ Băng:
- “Không, tôi không nhìn cô mà nhìn
chiếc áo đắt tiền của tôi trên người cô. Các cụ nói không sai, người
đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”
Lệ Băng không muốn tiếp tục thách thức Quân nên cô im lặng sau câu trọc ghẹo đó. Vài giây sau, cô ngập ngừng hỏi tiếp:
- “Tôi đoán mình không phải là cô gái đầu tiên qua đêm ở đây, cũng không phải cô gái duy nhất mặc chiếc áo này của anh”
Quân vừa gắp một chút mì đưa lên miệng lại hạ xuống, anh nhìn Lệ Băng rồi nói:
- “Không, cô là người đầu tiên đấy”.
- “Có vẻ như anh không biết nói
dối rồi vì chiếc kẹp tóc nơ hồng trong phòng tắm của tôi đã tố cáo anh.
Hay anh vẫn thường dùng loại cặp đó?” – Lệ Băng không bỏ qua cơ hội để hạ bệ Quân.
- “À, đó là của em gái tôi”
- “Em gái? Chẳng phải anh nói anh là con một sao?”
- “Em gái kết nghĩa. Như thế không được sao?”
- “À, tôi hiểu rồi. Vậy chắc là anh phải có tới hàng tá cô em gái kết nghĩa ấy nhỉ?”
Cuộc trò chuyện đẩy dồn Quân vào thế bí.
Lần đầu tiên anh bối rối trước những câu hỏi dồn dập của một người con
gái. Tùng Quân mỉm cười rồi đứng dậy, tiến đến gần Lệ Băng:
- “Cũng tương đối nhiều… Mà sao cô hỏi vậy? Cô ghen đấy à?”
Lệ Băng ngồi thụp xuống chiếc ghế đối diện Quân, hai má cô lại bắt đầu ửng đỏ:
- “Vớ vẩn, làm sao tôi phải ghen. Chỉ là tôi muốn chắc chắn kết luận về con người anh của mình không sai thôi”.
Câu chống chế của Lệ Băng khiến Quân cảm
thấy thú vị, nhất là sự ngượng ngùng đáng yêu của cô. Anh ngồi xuống
ghế, tiếp tục ăn món mì mà mất bao nhiêu công mình chế biến.
- “Cô ăn đi, còn ngồi đó mà nhìn à? Mì sẽ nguội đấy, ăn không ngon”
- “Anh tự làm đấy à?”
Quân ngó trước, ngó sau:
- “Cô lại thấy có ai khác ở nhà tôi à?”
Lệ Băng không trả lời, cô thấy bực vì bị chọc ghẹo. Cô gắp một ít mì vào bát của mình và bắt đầu thưởng thức:
- “Ôi ngon quá. Tôi chưa từng ăn món mì nào ngon thế này”
Tùng Quân nhún vai, làm ra điệu đó là
chuyện đương nhiên. Lệ Băng tiếp tục ăn mà không để ý gì đến sự ngắm
nhìn của Quân phía đối diện. Còn Quân, chẳng hiểu sao anh thích nhìn
hình ảnh này của Lệ Băng đến thế. Có một cái gì đó thật hồn nhiên, thánh
thiện…
- “Cô biết không? Thực sự hôm nay tôi đã cầu mong cô không đến chỗ hẹn”
Quân cắt ngang cuộc ăn uống bằng một câu nói khiến người nghe phải chú ý.
- “Tại sao?” – Lệ Băng ngạc nhiên
Quân buông chiếc dĩa nhỏ xuống, khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào mắt Lệ Băng:
- “Tôi đã gặp cô ở quán cà phê sau
lần đầu tiên. Tôi cũng biết cô là một sinh viên. Tôi đã cầu mong cô
không phải là người làm cái nghề đó thực sự. Nhưng cuối cùng cô vẫn đến
để có tiền trả tôi…”
Lệ Băng cũng dừng việc ăn lại, cô nhìn vào Quân, một cái nhìn khác xa với sự bẽn lẽn, ngượng ngùng mọi khi:
- “Tôi không phải là người làm cái
nghề đó. Tôi là một sinh viên. Công việc của tôi là đi học, làm thêm ở
quán cà phê các buổi chiều và dạy thêm 3 buổi/tuần cho hai em nhỏ. Như
thế đã rõ ràng rồi chứ?”
- “Tôi xin lỗi nếu làm cô xấu hổ khi
nhắc đến vấn đề này. Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao cô lại xuất hiện ở
buổi hầu rượu cơ chứ? Hơn nữa cô còn uống rượu không tồi. Tôi nghĩ một
cô sinh viên nhà lành chắc hẳn không có được cái tài đó”
- “Tôi uống rượu giỏi vì ngày bé
nhà tôi làm nghề nấu rượu. Có lẽ vì thế mà tôi quen hơn hoặc cũng có thể
là do bẩm sinh tửu lượng của tôi khá. Còn chuyện tôi đi hầu rượu lần
đầu là do tôi giúp Thùy Dung, cô bạn thân nhất của tôi ở quê. Cô ấy cần
tiền giúp gia đình nên đã nhận lời với anh, nhận tiền trước nhưng tới
hôm đó cô ấy lại bị ốm nặng nên năn nỉ nhờ tôi đi thay. Không còn cách
nào khác tôi đành phải giúp Dung. Chúng tôi không có số tiền lớn như vậy
để hoàn trả anh. Còn lần thứ hai thì chẳng phải anh làm khó tôi sao?
Tôi nghèo nhưng không muốn mắc nợ ai, vì thế tôi đành phải đi dù trong
lòng hàng ngàn, hàng vạn lần không muốn”
Nghe xong câu trả lời của Lệ Băng, nét
mặt của Tùng Quân rạng rỡ hẳn lên. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi
biết Lệ Băng là một cô gái ngoan hiền. Cũng không hiểu vì sao anh lại
thấy như vậy. Thế rồi buột miệng, Quân nói:
- “Cảm ơn cô…”
- “Anh cảm ơn tôi? Vì điều gì?”
Quân sực tỉnh sau những phút miên man và nhận ra mình vừa nói một câu thật khó hiểu. Ngay lập tức anh chữa ngượng:
- “Ý tôi là cảm ơn vì cô đã đến, như thế coi như tôi không mất số tiền vài triệu một cách vô ích”.
Lệ Băng đánh cặp mắt “hình viên đạn” về phía Quân. Cô cúi xuống tiếp tục ăn và nhận ra rằng đồ ăn trên đĩa chẳng còn gì:
- “Thôi chết! Tôi ăn hết đồ của ăn rồi? Tôi xin lỗi… để tôi làm cho anh đĩa khác nhé”
- “Thôi tôi ăn đủ rồi. Tôi muốn đi
làm việc một chút, đợi cô nấu xong chắc tới sáng quá. Cách tốt nhất là
cô nên đi rửa chén bát, coi đó như việc trả tiền cho bữa ăn này đi”.
Lệ Băng gật đầu, bưng bê mấy chiếc chén
bát ra khu bếp. Lúc này, Quân cảm thấy hơi mệt mỏi nhưng anh vẫn còn vài
công việc quan trọng cần phải giải quyết trước sáng mai. Vì thế anh về
phòng trước:
- “Tôi về phòng nghỉ ngơi, lát xong việc cô cũng nghỉ đi nhé. Chúc ngủ ngon”.
6h30 sáng, Lệ Băng vẫn nhắm chặt đôi mắt
và tận hưởng sự thoải mái trên chiếc đệm êm. Một giai điệu sôi động
được vang lên khắp căn phòng khiến cô thức giấc. Lệ Băng nằm một chút
lắng nghe: “Tuyệt thật!”. Cô thích thú vì được đánh thức dậy
bằng một bản nhạc thay vì tiếng kêu bíp bíp của điện thoại di động như
cuộc sống hàng ngày của cô.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm Lệ Băng tỉnh hắn dậy:
- “Lệ Băng, cô dậy chưa? Chúng ta phải đi rồi”
- “Tôi, tôi xong ngay đây, đợi tôi 2 phút”
Lệ Băng cuống cuồng thay đồ. Cô không
nghĩ là Quân thức dậy sớm thế trong khi hôm qua phải gần 3h sáng cả hai
mới đi ngủ. Lệ Băng chuẩn bị mọi thứ rất nhanh, mặc lại chiếc váy của
mình, gấp ngay ngắn áo sơ mi của Tùng Quân đặt ở giường rồi bước ra khỏi
căn phòng. Đập vào mắt cô là hình ảnh Tùng Quân mặc chiếc áo sơ mi
trắng, comple và đang soi gương để thắt carvat. Thấy Lệ Băng, Tùng Quân
hồ hởi:
- “À đây rồi, chào buổi sáng. Cô ngủ ngon chứ?”
- “Vâng. Cảm ơn anh. Mà sao anh dậy sớm thế?”
- “Sáng nay tôi có một cuộc gặp gỡ
quan trọng không được phép đến muộn. Hơn nữa, tôi phải đưa cô về nhà,
thay đồ trước khi cô đến trường. Không lẽ cô định mặc bồ đồ này tới
giảng đường sao?”
Lệ Băng bối rối vì sự chu đáo của Tùng Quân. Đúng là cô đã không nghĩ tới tình huống đó. Cô lí nhí nói:
- “Cảm ơn anh. Mà… trông anh thật khác trong bộ đồ này” – Lệ Băng cố nói một cách khách đi vì cô thực sự thấy xao xuyến trước vẻ ngoài điển trai của Tùng Quân.
- “Đẹp trai quá à?” – Tùng Quân ghé sát mặt vào Lệ Băng để hỏi câu đó. Cô lùi lại thật nhanh và quay mặt đi.
- “Mà này, cô có biết thắt cái thứ
quái quỷ này không? Lâu lắm rồi tôi không mặc một bộ đồ nghiêm chỉnh như
thế này nên chẳng nhớ phải thắt nó như thế nào nữa. Cô giúp tôi được
không, chúng ta sắp muộn thật rồi đấy” – Tùng quân vừa hì hục thắt đi thắt lại chiếc carvat vừa nói với Lệ Băng bằng một giọng năn nỉ.
- “Được, để tôi thử xem”.
Lệ Băng quay người lại để giúp Tùng
Quân. Cô đứng sát anh, khẽ kiễng chân lên để với tới chiếc cổ áo. Ngẩng
mặt lên, cô thấy Tùng Quân đang cúi xuống nhìn mình một cách say đắm.
Khoảng cách của hai người quá gần, gương mặt cô cũng chỉ cách gương mặt
anh một chút thôi và nó làm cô bối rối.
- “Xin lỗi, anh có thể quay mặt đi
chỗ khác được không? Tôi cảm thấy không tự nhiên khi đang làm điều gì đó
mà cứ bị ai giám sát”
- “À được thôi…”
Tùng Quân ngoan ngoãn làm theo lời Lệ
Băng. Anh biết sự bối rối của cô vì nó được thể hiện quá rõ ràng. Tùng
Quân đứng đó để Lệ Băng giúp anh thắt chiếc carvat, thi thoảng cô không
để ý, anh lại cúi xuống nhìn trộm. Không hiểu sao trong khoảnh khắc đó,
Tùng Quân lại thấy thật giống cảnh người chồng đi làm vào buổi sớm và
được vợ chăm sóc chu đáo. Anh cười với chính mình vì suy nghĩ không đâu
đó.
- “Anh Quân, hôm nay anh rảnh không?”
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, người bước
vào ngay sau đó là Ngọc Linh. Cô đứng sững lại khi nhìn thấy cảnh tượng
Tùng Quân và Lệ Băng đang đứng gần như ôm nhau thế. Ngọc Linh xông tới,
gạt Lệ Băng sang một bên. Ngọc Linh nhìn từ đầu đến chân Lệ Băng. Cô
cười nhếch mép khi thấy bộ đồ gợi cảm mà Lệ Băng đang mặc rồi hét lên:
- “Cô là ai? Cô là ai mà ở đây vào giờ này? Lẽ nào đêm qua cô đã ngủ lại đây? Đồ gái điếm…”
Bất chấp sự giận dữ đó của Ngọc Linh, Tùng Quân vẫn kéo Lệ Băng đi… (Ảnh minh họa)
- “Ngọc Linh, em thôi đi. Em hiểu lầm rồi. Mọi chuyện không như em tưởng tượng đâu. Đừng có làm càn”.
Ngọc Linh quay người sang phía Tùng Quân, nhìn anh bằng ánh mắt đầy giận hờn và trách cứ:
- “Giờ anh lại có cái thú quan hệ với loại gái này cơ à?”
- “Em thôi đi. Tùy em, em muốn nghĩ
thế nào cũng được. Anh phải đi, hôm nay anh có việc rất bận, không có
thời gian đứng đây đối đáp với em. Em có thể ra khỏi phòng ngay lúc này
để anh khóa cửa hoặc cứ ở lại đây nếu em thích. Anh phải đi. Và nhân
tiện, lần sau em đừng mượn chìa khóa từ mẹ anh nữa vì anh sẽ thay ổ
khóa”.
Tùng Quân lạnh lùng, anh kéo tay Lệ Băng lôi ra khỏi căn phòng. Ngọc Linh nhìn cảnh tượng đó, cô gào thét lên trong vô vọng:
- “Anh Quân, anh đứng lại. Anh không được đi…”
Nhưng bất chấp sự giận dữ đó của Ngọc Linh, Tùng Quân vẫn kéo Lệ Băng đi…
“Nếu… tôi nói rằng… hình như tôi đã… yêu em thì điều đó có được coi là một lí do?”
****
Ngồi trong xe, Tùng Quân không nói một
lời nào khiến Lệ Băng hơi sợ hãi. Sự lạnh lùng này của anh đúng là khiến
người đối diện phải lo ngại. Cố gắng lắm cô mới dám mở lời:
- “Đó là chủ nhân của chiếc cặp hồng trong nhà anh đúng không?”
- “Uhm” – Tùng Quân trả lời cộc lốc.
- “Có vẻ như cách anh em kết nghĩa trò chuyện không được giống những người bình thường khác cho lắm thì phải” – Lệ Băng cố tình bắt bẻ Quân.
Tiếng xe phanh kít một cái, Tùng Quân nói:
- “Tới nhà cô rồi. Cô vào thay đồ nhanh lên đi, rồi tôi đưa cô tới trường”.
- “Không cần đâu, lát tôi tự đến trường cũng được mà. Anh đi đi cho khỏi muộn”
- “Cô nhanh lên đi, đừng làm mất thời gian của tôi thêm nữa. Tôi cho cô 7 phút để quay trở lại đây” –
giọng nói sắc lẹm của Tùng Quân khiến Lệ Băng sợ hãi và ngoan ngoan làm
theo. Cũng không hiểu sao cô không dám làm trái ý anh dù cô chẳng nợ gì
anh cả.
Tùng Quân đưa Lệ Băng tới trường. Trước khi bước xuống xe, cô nói thật nhanh chóng:
- “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới trường”
Lệ Băng chưa kịp rời khỏi xe, Tùng Quân đã nắm lấy tay cô:
- “Tối nay gặp nhau ở quán cà phê cô làm nhé. Tôi sẽ đến trường đón cô rồi cùng đi”.
- “Để làm gì vậy? Giữa tôi và anh đâu còn chuyện gì để gặp nhau?”
- “Có đấy. Nếu cô không muốn tôi
đón cô thì thôi cũng được. Nhưng nhất định cô phải đến nếu cô muốn lấy
lại số giấy tờ tùy thân của mình. Chào!”
- “Nhưng giấy tờ nào?”
Lệ Băng còn kịp hiểu điều gì thì Tùng
Quân đã giục cô xuống xe để anh đi không muộn. Bực bội, cô bước ra khỏi
xe không quên lẩm bẩm một câu: “Đồ đáng ghét”.
*****
Tùng Quân bước vào văn phòng, thấy Hải Đăng, anh tiến tới:
- “Tối qua ông đưa người khách đó về an toàn chứ?”
- “Tất nhiên, có gì mà không an toàn. Tôi đâu có giống ông” – Hải Đăng bắt đầu mai mỉa.
- “Ông nói vậy là có ý gì?”
- “Ngọc Linh vừa điện thoại cho tôi, khóc bù lu bù loa nói đêm qua ông đưa gái về nhà ngủ. Tôi đoán đó là Lệ Băng”.
- “Sao ông nghĩ vậy? Tôi có thể gọi cả chục cô về nhà nếu tôi muốn. Đâu nhất thiết phải là Lệ Băng” – Tùng Quân cố gắng đánh trống lảng.
- “Tất nhiên, nhưng có lẽ ông sẽ
không bao giờ nắm tay một cô gái làng chơi lôi đi dù sau lưng ông Ngọc
Linh đang bốc hỏa đâu. Người đó chỉ có thể là Lệ Băng mà thôi”.
Tùng Quân lặng người đi ngắm nhìn Lệ Băng trong chiếc váy thật đẹp như một thiên sứ (Ảnh minh họa)
Đến lúc này Tùng Quân im lặng. Anh không
biết phải chống chế bằng cách nào nữa. Hiểu được sự bối rối của Tùng
Quân, Hải Đăng vỗ vai:
- “Tôi chỉ nhắc nhở ông một điều. Tình yêu cũng giống như kinh doanh, cơ hội đến mà không nắm giữ, có thể ông sẽ trắng tay đó”.
Hải Đăng bước đi để một mình Tùng Quân đứng ngây người lại. Anh không hiểu câu nói của Hải Đăng có ý gì?
Cuộc họp với đối tác nhanh chóng kết thúc. Ngồi ăn trưa với Hải Đăng, Tùng Quân lo lắng:
- “Vụ gặp gỡ với các doanh nhân thành đạt thứ 7 này thế nào?”
- “Họ tổ chức tại Hải Phòng. Là một
bữa tiệc sang trọng để mọi người giao lưu, biết đến nhau. Theo danh sách
khách mời thì hầu hết đều đi với gia đình của mình. Trong số đó chỉ có
ông là kẻ độc thân” - Hải Đăng cười khoái chí.
- “Sao lại chỉ có tôi? Ông không đi à?”
- “Không, cuối tuần tôi đi gặp đối
tác khác. Ông không nhớ à? Vì thế ông đi một mình đi. Nhân tiện tôi
nghĩ, ông nên dắt tới một bóng hồng nào đó để không trở thành kẻ cô đơn
nhất bữa tiệc”
Ngay lập tức sau câu nói đó của Hải Đăng, Tùng Quân nghĩ tới Lệ Băng.
******
Tùng Quân tới quán cà phê, anh thấy Lệ Băng đã ngồi ở đó.
- “Cô đến sớm thế?”
- “Chiều nay tôi làm ở đây nên ngồi đợi anh luôn. Có việc gì anh nói đi, tôi không có nhiều thời gian” – Lệ Băng sốt sắng.
- “Cho tôi gọi một ly nước đã được không? Tôi khát quá”
Lệ Băng đứng dậy, tiến về phía quầy hàng và mang tới cho anh một cốc trà dâu đá.
- “Giờ thì anh nói được rồi chứ?”
Tùng Quân tận hưởng ly trà với cảm giác thích thú rồi nhìn Lệ Băng:
- “Thực sự là cô không nhớ mình đã để rơi cả một đống giấy tờ quan trọng à?”
Tới lúc này, Lệ Băng mới cuống lên. Cô
lục tung túi xách của mình và không thấy chiếc bóp nhỏ màu đen đâu: “Hay
là mình để quên ở nhà nhỉ?”
- “Cô đừng cố tìm, vì nó đang ở trong tay tôi. Hôm đầu tiên, cô để quên nó ở quán bar”.
- “Vậy anh cho tôi xin lại được không?”
- “Được”
- “Anh đưa cho tôi đi”.
- “Nhưng tôi không cầm ở đây”.
Lệ Băng bực mình nhìn Tùng Quân:
- “Vậy anh hẹn tôi ở đây làm gì? Anh rảnh rỗi quá à?”
- “Hẹn để báo với cô là tôi đang cầm giấy tờ của cô” – Tùng Quân cố tình chọc ghẹo Lệ Băng.
- “Anh…”
Nhìn sự giận dữ của Lệ Băng, Tùng Quân càng thấy thú vị. Nhưng rồi anh nghiêm túc trở lại:
- “Thực ra tôi có một việc muốn nhờ cô”.
- “Việc gì?”
- “Cuối tuần này cô có thể đi cùng
tôi tới một bữa tiệc ở Hải Phòng được không? Không phải là đi tiếp khách
mà trong vai trò… bạn gái của tôi”.
Tùng Quân thường cảm thấy thích thú mỗi khi chọc ghẹo được Lệ Băng (Ảnh minh họa)
Lệ Băng hơi bối rối với lời đề nghị đó. Nhất là với tư cách “bạn gái của tôi”:
- “Tại sao tôi phải giúp anh? Anh lại muốn giao kèo vì anh đang giữ giấy tờ tùy thân của tôi sao?”
- “Không, tôi sẽ gửi trả cô giấy tờ
đó dù cô có giúp tôi hay không? Nhưng lần này tôi cần sự giúp đỡ của cô
chứ không phải là thỏa hiệp”.
Lệ Băng im lặng một hồi. Cô không biết
mình nên từ chối hay chấp nhận lời đề nghị này của Tùng Quân. Nhưng
gương mặt khẩn khoản của anh làm cô không đành lòng. Phải mất một thời
gian dài im lặng, cuối cùng Lệ Băng mới nói:
- “Được tôi sẽ giúp anh. Cũng coi
như là trả công vì anh đã nhặt được giấy tờ giúp tôi. Nhưng đây sẽ là
lần cuối cùng tôi và anh gặp nhau”.
Tùng Quân vui mừng ra mặt, anh hồ hởi:
- “Cảm ơn cô. Dù vì lí do gì cũng được, miễn là cô đồng ý”.
*****
Tùng Quân đưa Lệ Băng tới với một tiệm
trang điểm, làm tóc. Cả tuần nay anh nôn nóng đợi chờ ngày thứ 7 như một
kẻ si tình đợi chờ một cuộc hẹn hò. Tất nhiên, cả tuần đó anh đã phải
đi lánh nạn ở nhà một người bạn để tránh cuộc truy đuổi của Ngọc Linh.
Ngay cả số điện thoại của cô bé anh cũng phải chặn lại để tránh những
rắc rối, phiền phức. Lúc này, anh không muốn phải nghĩ tới điều gì khác
ngoài Lệ Băng và bữa tiệc quan trọng với các doanh nhân. Còn mọi chuyện,
để sau khi về rồi tính.
- “Phiền cô trang điểm cho cô gái
này giúp tôi. Tôi muốn cô ấy được makeup theo kiểu đẹp thật trong sáng,
hồn nhiên. Đừng đánh quá đậm vì nó không hợp với sự dịu dàng của cô ấy.
Còn đây là chiếc váy, cô ấy sẽ mặc trước để cô trang điểm cho phù hợp
với nó nhé” – Tùng Quân dặn dò nhân viên của quán trong sự ngạc nhiên của Lệ Băng.
- “Anh mua váy cho tôi từ bao giờ vậy? Ngộ nhỡ không vừa thì sao?”
- “Cứ yên tâm đi, tôi tin vào con mắt của mình. Cô nhanh lên, chúng ta đi không muộn”.
Gần 1 tiếng chờ đợi, Tùng Quân có vẻ
nóng ruột khi phải mất quá nhiều thời gian cho việc này. Anh nôn nóng,
cứ đứng lên ngồi xuống không yên. Và rồi, khi Lệ Băng bước ra từ căn
phòng trang điểm, Tùng Quân đã đứng ngây người nhìn cô.
Lệ Băng đẹp, một vẻ đẹp đúng như anh kì
vọng. Chiếc váy hồng xòe bồng, trễ vai làm cho Lệ Băng mang vẻ trong
sáng, ngây thơ mà không hề mất đi sự quyến rũ. Đôi mắt, bờ môi và làn da
trắng ngần của Lệ Băng cũng khiến người khác không thể cưỡng lại nổi.
Để xóa đi sự ngượng ngùng cho hành động vừa rồi của mình, Tùng Quân nói:
- “Đúng là đồ đắt tiền luôn làm cho con người ta đẹp lên. Thôi, đi nào không muộn”.
Trên chuyến hành trình dài từ Hà Nội tới
Hải Phòng, Tùng Quân và Lệ Băng rất ít nói chuyện. Cô cảm thấy ngại với
hình ảnh mới mẻ này của mình còn Tùng Quân thì quá xao xuyến trước vẻ
đẹp của cô gái ngồi bên cạnh. Cả hai chỉ cùng lắng nghe bản nhạc nhẹ
nhàng trên xe. Gần tới nơi, Tùng Quân nhắc nhở:
- “Chúng ta đóng là một cặp đôi, vì
thế cô đừng xưng hô anh/tôi nhé. Như thế lộ tẩy ngay. Còn nữa, vì là
một đôi nên phòng khách sạn chúng ta phải ở chung. Cô có thể yên tâm là
tôi sẽ không làm gì cô nhưng đừng phản kháng với điều đó vì người khác
sẽ nghi ngờ”.
- “Tôi… à không, em hiểu rồi”.
Sự ngoan ngoãn của Lệ Băng làm Tùng Quân thấy lâng lâng. Anh có cảm giác vừa nghe lời ngọt ngào đó từ bạn gái mình thật vậy.
Bữa tiệc diễn ra ở một khách sạn sang
trọng bậc nhất Hải Phòng và cũng khá gần bờ biển. Suốt buổi tiệc, Lệ
Băng luôn mỉm cười thân thiện với mọi người và khiến cho Tùng Quân rất
tự hào, hãnh diện. Ai cũng khen anh không những trẻ đã thành đạt mà còn
may mắn sở hữu một cô bạn gái quá xinh đẹp. Từ trong lòng, anh cũng thấy
hạnh phúc. Nhất là những khoảnh khắc đưa tay ôm nhẹ bờ vai Lệ Băng và
giới thiệu: “Đây là Lệ Băng, bạn gái của tôi”.
Gần 12h đêm, bữa tiệc tàn. Lệ Băng và
Tùng Quân lên phòng của khách sạn. Cô gượng gạo đứng sau lưng Quân chờ
anh mở cửa phòng. Vào tới nơi, cô lại càng giật mình hơn khi phòng chỉ
có một chiếc giường. Thấy vậy, Tùng Quân giải nguy:
- “Phòng dành cho các cặp đôi tất
nhiên chỉ có một giường. Cô không cần phải ngạc nhiên tới mức đó chứ.
Tôi sẽ nằm ghế sopha. Cô lên giường nghỉ đi. Mà khoan đã, cô nên ngâm
chân với nước ấm, rồi lấy tinh dầu này xoa cho chân khỏi đau nhức đi.
Tôi nghĩ cả buổi tối hôm nay cô đã bị tra tấn bởi đôi giày cao gót đó
rồi”.
Lệ Băng nhìn Tùng Quân, lòng cô thấy
rưng rưng đến lạ. Có một cảm giác gì đó thật khó gọi tên chạy dọc tim
cô. Cô muốn nói một lời cảm ơn nhưng Tùng Quân đã lên ghế sopha nằm, đôi
mắt anh nhắm lại không biết anh đã ngủ hay chưa.
*****
Tùng Quân tỉnh giấc và giật mình khi
không thấy Lệ Băng đâu. Anh hốt hoảng tìm khắp căn phòng nhưng không có.
Trên bàn, Lệ Băng để lại một mẩu giấy nhỏ: “Tôi chưa đi biển bao giờ vì thế tôi đi dạo trên bờ biển. Khoảng 7h tôi sẽ quay lại phòng, anh đừng quá lo lắng nhé”. Tùng
Quân mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm. Anh cầm chiếc áo vest của mình bước
ra phía biển. Nơi đó có một người con gái tên là Lệ Băng.
Dưới ánh nắng ban mai, Lệ Băng đẹp rạng
ngời. Cô chạy nhảy, nô đùa trên cát một mình mà không ngừng mê say như
thể cả thế gian này biến mất chỉ còn mình cô. Tùng Quân lặng người đi để
ngắm nhìn cảnh tượng thần tiên đó. Không hiểu sao anh cứ có cảm giác Lệ
Băng như một thiên sứ…
“Nếu… nếu tôi nói rằng… hình như tôi đã… yêu em thì điều đó có được coi là một lí do không?” (Ảnh minh họa)
- “Ô, anh ra đây từ khi nào vậy?”
Tiếng nói của Lệ Băng làm Tùng Quân giật mình. Anh khoác nhẹ lên vai cô chiếc áo vest của mình:
- “Tôi vừa mới ra thôi. Tôi tưởng cô bị bắt cóc. Cô khoác tạm chiếc áo này vào đi, đừng để bị cảm lạnh”.
- “Cảm ơn anh”.
Nói rồi Lệ Băng lại chạy về phía trước.
Bước chân cô in hình lên cát và cô thoải mái nô đùa với sóng, với gió
biển… Tóc Lệ Băng bay bay và nụ cười thì rạng rỡ.
- “Mà này, anh trả tôi giấy tờ đi chứ. Tôi xong việc rồi mà…”
– Từ một góc xa, Lệ Băng vừa nhảy lên bước chân nhẹ trên sóng vừa nhắc
nhở Tùng Quân. Nhanh như sóc, cô chạy về đứng phía đối diện Tùng Quân và
chìa tay ra, chờ đợi anh trả thứ thuộc về mình.
- “Nào anh đưa cho tôi đi?” – Lệ Băng nhắc thêm một lần nữa.
- “Tôi và cô sẽ không gặp nhau nữa ư?” – Giọng Tùng Quân đầy thảng thốt.
- “Chúng ta đâu có lí do nào để làm gặp nhau thêm nữa” – Gương mặt Lệ Băng vẫn mỉm cười nhưng lời cô nói ra khiến Tùng Quân đau nhói trong tim.
Lệ Băng lại quay người đi, cô nhún nhẩy
và nô đùa với những con sống đang xô vào bờ cát. Ngắm nhìn cô, Tùng Quân
thấy một cảm giác tiếc nuối trào dâng.
- “Nếu… nếu tôi nói rằng… hình như tôi đã… yêu em thì điều đó có được coi là một lí do không?”…
Lệ Băng cảm thấy một nỗi tủi hờn dâng lên trong lòng. Lẽ nào cô đã tin anh mù quáng?
***
Lệ Băng dừng những bước chân nhún nhảy trên cát, cô đứng yên lặng nhưng không quay lại nhìn Quân. Tiếng nói của Quân run run:
- “Tôi không biết tình cảm đó lớn
đến mức nào nhưng tôi dám chắc nó là tình yêu vì… khi nghe em nói chúng
ta sẽ không còn gặp nhau nữa tôi thấy sợ vô cùng. Tim tôi cũng nhói đau…
Vì vậy, hãy coi đó như một lí do để tôi có thể gặp lại em không?”
- “Chúng ta về thôi”
Lệ Băng cứ thế bước về phía trước. Cái
bóng dáng nhỏ nhắn chênh vênh đi giữa bờ biển dài mênh mông và mỗi lúc
một xa dần khiến Quân thấy quặn thắt nơi con tim.
Suốt chặng đường về cả hai đều bối rối.
Quân cũng không biết phải nói gì vào lúc này khi giữa hai người không
còn là một mối quan hệ bình thường. Thi thoảng Quân đánh cặp mắt nhìn Lệ
Băng nhưng cô không chú ý. Từ lúc lên xe, cô chỉ nhìn ra bên ngoài,
gương mặt khẽ nâng cao lên đón những cơn gió thổi vào. Quân thấy xuyến
xao khi nhìn gương mặt thanh tú ấy mơ màng nhìn ngắm đất trời bằng đôi
mắt có hàng mi cong vút.
Chiếc xe dừng lại trước ngõ nhà Lệ Băng. Cô cố làm ra vẻ bình thường:
- “Anh trả lại giấy tờ được chứ?”
Quân đã chờ đợi cô nói một câu gì khác
như thế, gương mặt anh buồn bã. Quân lẳng lặng lấy chiếc bóp nhỏ của Lệ
Băng và đưa cho cô. Lệ Băng toan mở cửa xe, Quân vội nắm lấy bàn tay cô
níu lại:
- “Chỉ một phút thôi, chỉ mất một
phút của em thôi nhưng hãy nghe anh nói những lời này. Anh biết có thể
em nghĩ anh đang trêu đùa nhưng thực sự anh hoàn toàn nghiêm túc. Mọi
người nói anh là một người kinh doanh giỏi nhưng anh không phải là một
người giỏi yêu một ai đó. Vì thế chắc chắn anh sẽ có những vụng về khi
yêu em. Nhưng xin em đừng từ chối. Ngay cả khi em có hững hờ thì anh sẽ
không ngừng tấn công đâu. Anh sẽ gọi điện cho em khi về tới văn phòng.
Em nghỉ đi nhé”.
Lệ Băng ngây người ra vì cô không biết
phải nói gì. Mọi chuyện rẽ sang một hướng khác khiến cô không biết mình
nên đối diện với nó thế nào.
“Mọi
người nói anh là một người kinh doanh giỏi nhưng anh không phải là một
người giỏi yêu một ai đó. Vì thế chắc chắn anh sẽ có những vụng về khi
yêu em. Nhưng xin em đừng từ chối.”
Về đến văn phòng, Tùng Quân vừa đi vừa
huýt sáo. Nhìn điệu bộ của anh lúc đó hệt như một gã trai mới lớn vừa
“cưa đổ” được một em trong trắng, ngây thơ nào đó:
- “Mọi việc ổn cả chứ?” – Hải Đăng chờ sẵn Quân ở văn phòng.
- “A, anh bạn già. Tất nhiên là ổn rồi, trên cả tuyệt vời ấy chứ?” – Quân vừa nói vừa đưa tay ôm lấy Hải Đăng và vỗ bồm bộp vào vai. Cái hành động đó của anh khiến Hải Đăng giật mình:
- “Có thể thấy là ông đang rất phấn
khích. Tôi cũng đoán được phần nào sự việc. Nhưng hi vọng rằng ông sẽ
giữ được sự phấn khích đó sau khi gặp Ngọc Linh. Cô ấy đang ngồi chờ ông
ở quán cà phê bên kia đường đấy. Cô ấy cũng dặn, nếu ông không sang
ngay thì chỉ vài phút nữa cô ấy sẽ có mặt tại phòng làm việc của ông”.
Hải Đăng bước đi không quên vỗ vào vai Tùng Quân vài cái kèm theo câu nói: “Chúc ông may mắn”.
*****
- “Anh nói đi, tại sao anh lại đi cùng cô ta?”
Tùng Quân còn chưa kịp kéo ghế ngồi thì
câu chuyện đã được Ngọc Linh mở màn theo cách đó. Anh vẫn đủng đỉnh gọi
nhân viên nhà hàng để gọi đồ uống. Phía đối diện, Ngọc Linh giữ gương
mặt hằm hằm nhìn anh như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.
- “Từ bao giờ anh phải có trách
nhiệm trả lời em những câu như thế này vậy?” – Quân khuấy nhẹ ly cà phê
của mình, mắt không hề nhìn Ngọc Linh.
- “Bởi vì em là người yêu anh…”
- “Đó là vấn đề của em, còn vấn đề
của anh là em không phải người anh yêu. Vì thế anh nghĩ em đừng hỏi
những câu ngốc nghếch như vậy nếu muốn chúng ta còn có thể là anh em như
bao năm qua”.
- “Nhưng… giữa chúng ta đã có hôn
ước và em thật lòng yêu anh. Tình yêu của chúng ta sẽ là một điều tuyệt
vời khi có sự hậu thuẫn của gia đình và cũng làm cho vị thế của hai nhà
lớn hơn”.
- “Em cần tiền đến thế à?”
- “Ý anh là sao?”
- “Em cần tiền đến mức bán cả hạnh
phúc đời mình như thế sao? Em là một cô gái xinh đẹp, em có học, tính
cách đáng yêu, hà cớ gì em phải cố lấy một người không yêu mình chỉ vì
để giải quyết vấn đề tài chính cho nhà mình trong khi đó tiềm lực kinh
tế của nhà em đã là một sự ngưỡng mộ của biết bao người?”.
Ngọc Linh cúi gằm gương mặt xuống, cô cố giấu đi giọt lệ đang trực trào ra khóe mi:
- “Anh nhầm rồi… chính vì em là một
cô gái sống hết mình vì yêu nên em mới nhất quyết theo đuổi anh. Em muốn
làm vợ anh không phải vì muốn cho cái sản nghiệp gia đình giàu có hơn
mà vì anh là người đàn ông duy nhất em yêu cho tới giờ. Em cũng chỉ muốn
là một người con gái được sống bên người mình yêu thôi những thứ khác
em không quan tâm. Vì thế em không cam lòng mất anh chóng như vậy”
Giọng Ngọc Linh trùng xuống. Lần đầu
tiên Tùng Quân thấy một Ngọc Linh trầm tư đến như vậy, nó khác xa với vẻ
ngoài lí lắc của cô mọi khi. Ngọc Linh đưa tay gạt nước mắt, cô đứng
dậy khi mà ly nước gọi ra vẫn còn nhấp một ngụm nào:
- “Được, nếu anh muốn, anh có thể cứ
hẹn hò với chị ta. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc bởi vì em tin, anh có thể
yêu bất kì ai nhưng người anh lấy làm vợ chắc chắn sẽ là em”.
Ngọc Linh bước vội ra khỏi quán và Tùng
Quân tin chắc rằng cô đang khóc rất nhiều. Anh cũng thấy lòng mình nhói
đau vì dù sao bao năm qua anh luôn yêu quý và trân trọng Ngọc Linh như
một cô em gái nhỏ. Anh mệt mỏi trở về công ty. Ngày hôm nay có quá nhiều
những cảm xúc đã đến với anh.
*****
Hai ngày kể từ sau khi trở về từ chuyến
đi biển đó, Lệ Băng cảm thấy bực bội trong người. Ngồi học trên giảng
đường mà cô nàng nghĩ vu vơ. Cô tự đặt ra rất nhiều câu hỏi và rồi lại
tủm tỉm cười với chính mình mỗi khi nhớ về một câu nói hài hước của Tùng
Quân. Lệ Băng thấy giận vì đã 2 ngày rồi anh không hề hỏi thăm cô. Lẽ
nào đó chỉ là những lời trót lưỡi đầu môi hay là một màn kịch biến cô
thành kẻ bị lừa đáng thương?
Hình như Lệ Băng đã yêu thật rồi… (Ảnh minh họa)
Tiếng mấy cô bạn gào rú lên ở cửa lớp
làm cô giật mình. Nhìn ra phía cửa, Lệ Băng thấy một anh chàng đang mang
một bó hoa to. Anh ta từ từ tiến lại gần Lệ Băng theo sự “chỉ điểm” của
đám bạn:
- “Chào cô Lệ Băng! Anh Quân nhờ tôi mang bó hoa này cho cô”.
Trong khi mấy cô bạn gái tiếp tục bày tỏ
sự ngưỡng mộ bằng những câu cảm thật thật khó hiểu và nhảy lên vì sung
sướng, Lệ Băng thấy ngượng ngùng. Tiếng chuông điện thoại của cô vang
lên:
“Nhìn em cười thẹn thùng như vậy rất xinh” – là tin nhắn của Tùng Quân.
Lệ Băng ráo rác tìm anh, cô chạy ra phía
ban công, nhìn xuống dưới sân trường để tìm bóng một người quen. Nhưng
rồi cô thất vọng khi không thấy Quân đâu. Tin nhắn tiếp theo lại gửi
đến:
“Em đừng tìm anh ở đâu đó. Hãy quay lưng lại đi”
Gương mặt Lệ Băng rạng rỡ hẳn lên, cô
quay người lại nhưng… vẫn không hề có Tùng Quân ở đó. Điện thoại lại
vang lên một hồi chuông:
“Có vẻ như anh đã đoán đúng hết mọi
hành động của em đúng không nhỉ? Xin lỗi em nhé cô bé. Hai ngày qua anh
bận với khối công việc nên không có thời gian cho em. Anh định từ mai sẽ
bắt đầu chiến dịch yêu đương. Nhưng rồi anh nghĩ như thế là quá muộn vì
thế anh bắt đầu ngay từ ngày hôm nay. Em hãy động viên anh bằng một
cách tích cực nào đó đại loại như là nếu bạn em hỏi bó hoa này của ai
tặng thì em hãy trả lời: Bạn trai của tớ! nhé”.
Lệ Băng tủm tỉm cười và thích thú trước sự hài hước này của Tùng Quân:
- “Này, khai thật mau, hoa ở đâu mà hoành tráng thế này?” – đám bạn lâu xâu bâu kín lấy Lệ Băng để tra khảo. Lệ Băng cười, đôi má đỏ thẹn thùng:
- “Bạn trai của tớ!”
Đám bạn lại tiếp tục rú lên trước câu trả lời táo bạo đó của Lệ Băng. Còn cô, cô bước vào lớp và tự lẩm nhẩm với chính mình: “Phải rồi, bạn trai của tớ”.
*****
Lệ Băng giật bắn người sau lời nhắc nhở
của anh chủ quán cà phê. Thì ra có người gọi nhân viên phục vụ mà cô
nàng thì đang mơ màng về những bông hồng cô được tặng và cười một mình.
Lệ Băng tiến về chiếc bàn nơi có người gọi đồ. Cô giật mình khi nhìn thấy đó là Tùng Quân.
- “Sao em nhìn anh lạ thế? Hay quán này chưa có vị khách nào đẹp trai như anh ghé thăm?”
- “Sao anh lại ở đây?”
- “Anh đến uống cà phê và gặp em. Em sắp tan làm chưa?”
- “Gần 1 tiếng nữa em mới xong việc…”
- “Vậy em làm đi, anh cũng chuẩn bị
cho việc chờ em đây rồi” – Vừa nói, Tùng Quân vừa rút từ trong túi ra
một đống giấy tờ. Có thể với nhiều người điều đó sẽ khiến họ bực bội vì
có vẻ như anh không thành tâm lắm. Nhưng Lệ Băng thích điều đó. Lệ Băng
thích sự bận rộn của Tùng Quân. Nó thể hiện anh là một con người rất có
trách nhiệm.
Lệ Băng quay đi nhưng rồi cô đột nhiên quay lại:
- “Anh… cảm ơn anh!”
Tùng Quân dừng việc xem giấy tờ lại, anh ngẩng mặt lên:
- “Vì điều gì…”
- “Vì mọi thứ…”
Cô bước đi thật lẹ, mái tóc cột tao cứ
đung đưa theo nhịp chân… Tùng Quân mỉm cười, có vẻ như cái cảm giác này
được người ta gọi là hạnh phúc.
Tối. Những con phố trở nên sáng bừng và
quyến rũ đến kì lạ. Tùng Quân bước song song với Lệ Băng trên con đường
rơi đầy hoa điệp vàng. Hai người không nói gì, thi thoảng nhìn nhau rồi
lại cười.
- “Em biết không? Thường trong những
tình huống như thế này, người ta thường nắm tay nhau đi dạo chứ không
hững hờ như chúng ta… Nhìn chúng ta, người khác sẽ nghĩ là một đôi tình
nhân đang giận nhau đấy”
Lệ Băng vẫn tiếp tục bước đi, cô quay sang anh nói đầy lém lỉnh:
- “Anh biết không, thường trong
những tình huống như thế này, người đàn ông sẽ chủ động nắm tay cô gái
thay vì để cô ấy lững thững đi một mình đấy. Nhìn chúng ta, người khác
sẽ nghĩ là anh đang từ chối phũ phàng một cô gái yêu đơn phương…”.
Cách đối đáp hóm hỉnh của Lệ Băng làm Tùng Quân thích thú. Anh dừng lại, nhìn Lệ Băng nhưng rồi câu trả lời thật quá bất ngờ:
- “Không, anh không thích!”.
Lệ Băng sững người lại trước phản ứng ấy của Tùng Quân. Cô cảm thấy bị hụt hẫng và có phần xấu hổ. Cô nói đầy giận dỗi:
- “Không thích thì thôi, chúng ta…”
Lệ Băng còn chưa kịp nói hết câu, Tùng
Quân đã ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay anh giữ chặt cô, ghé sát
vào tai cô thì thầm:
- “Anh không muốn chỉ nắm tay, anh muốn được ôm em thặt chặt như thế này để mãi mãi em nằm trong vòng tay anh…”
“Anh không muốn chỉ nắm tay, anh muốn được ôm em thặt chặt như thế này để mãi mãi em nằm trong vòng tay anh…” (Ảnh minh họa)
Hơi thở ấm nóng của Tùng Quân làm toàn
thân Lệ Băng rân rân hạnh phúc. Cái cảm giác này thật ngọt ngào quá đỗi
và cô dường như chẳng còn biết làm gì hơn là đứng yên cảm nhận dư vị
hạnh phúc từ từ xâm chiếm trái tim mình. Thành phố lúc ấy rơi vào đêm…
*****
1 tháng qua đi kể từ sau cái ôm định
mệnh ấy, Lệ Băng mỗi ngày lại thấy lún sâu vào tình yêu không đáy của
của Tùng Quân. Cô đã từng lo sợ, cũng từng ngờ vực và cũng từng dè dặt
khi Quân nói lời yêu. Lệ Băng luôn hiểu vị trí của mình và vì thế mà cô
thấy sợ. Nhưng tình yêu của Tùng Quân khiến Lệ Băng chẳng thể nào ngăn
nổi con tim mình, cô cứ thế bị cuốn đi, mê mải với những phút giây tới
tột cùng hạnh phúc.
Tùng Quân đúng là một anh chàng vụng về
khi yêu nhưng chính điều đó lại càng làm Lệ Băng thấy yêu anh hơn gấp
bội. Anh vẫn bận rộn với hàng tá những công việc, vẫn vật lộn với những
buổi tiếp khách để kí kết những hợp đồng quan trọng nhưng chưa bao giờ
anh ngừng nghĩ đến Lệ Băng. Tùng Quân tranh thủ mọi khoảng thời gian
rảnh rỗi để đến bên Lệ Băng dù đó chỉ là một chút ngắn ngủi.
Đêm nào anh cũng nhắn cho Lệ Băng những
lời yêu thương và ấm áp. Lệ Băng không hề cảm thấy thiệt thòi vì thời
gian đi chơi cùng anh không nhiều. Sự bận rộn của Tùng Quân làm cô thêm
yêu anh hơn.
- “Chiều nay anh rảnh, mình đi công viên nhé”.
Lệ Băng ôm chiếc điện thoại vào lòng, cảm nhận niềm hân hoan khi chiều nay cô sẽ lại được gặp anh – người đàn ông mà cô yêu.
Bước thong dong cùng nhau trong công viên, đôi bàn tay của Tùng Quân luôn nắm chặt lấy Lệ Băng.
- “Em tưởng anh nói không thích nắm tay?”
Tùng Quân quay sang, ghé sát mặt vào Lệ Băng:
- “Thú nhận đi, em đang muốn được anh ôm đúng không?”
- “Đừng có mơ” – Lệ Băng gạt Quân sang một bên. Cô ngượng ngùng.
- “Trời ạ, anh không nghĩ là mới chỉ
có 2 ngày không gặp em đã nhớ anh đến vậy mà. Anh đẹp trai nhưng có
nhất thiết em phải thế không? Cứ thế này, sợ rằng em sẽ không xa anh nổi
một tuần mất”.
Tùng Quân là vậy, anh luôn tìm mọi cách
để khiến Lệ Băng phải bật cười. Anh đưa tay khoác lên vai người con gái
mình yêu, cứ thế đi dọc con đường nhỏ kéo dài…
- “Anh nghĩ mình có trách nhiệm phải nói với em điều này?”
Lệ Băng nhấp một ngụm nước cam, ngẩng lên nhìn anh lạ lẫm:
- “Có chuyện gì anh nói đi”.
- “Chuyện của anh và Ngọc Linh”
Lệ Băng hơi trùng xuống nhưng để tránh cho anh khó xử cô nở một nụ cười thật tươi:
- “Anh nói đi…”
- “Bố mẹ anh và bố mẹ Ngọc Linh vừa
là bạn, vừa là đối tác làm ăn lâu năm với nhau. Khi bọn anh còn nhỏ, hai
bên gia đình có nói với nhau sau này lớn lên nếu hai đứa thích sẽ kết
tình thông gia. Anh thì không có vấn đề gì nhưng với Ngọc Linh, có lẽ cô
bé luôn… Anh muốn nói để em hiểu rằng, với anh, anh chỉ yêu một mình em
thôi”.
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh, gục đầu vào bờ vai người đàn ông mà cô yêu:
- “Em hiểu mà!”.
“Tuần tới anh có một dự án quan
trọng phải hoàn thành. Anh sẽ đi công tác nên không thể tới thăm em
được. Cô bé của anh đừng buồn nhé. Khi nào về anh hứa sẽ thưởng cho em…”
- “Thưởng gì ạ?”
- “Thì… anh sẽ ôm em thật nhiều. Chẳng phải em chỉ thích thế thôi sao?”
Lệ Băng bấu nhẹ vào tay anh:
- “Anh chỉ được cái… nói đúng ý em”.
Tiếng cười của cả hai trong veo họ bỏ
lại những lo toan về sự trắc trở của cuộc tình này để cùng nhau nếm trải
hạnh phúc đong đầy của hiện tại.
*****
Cả 1 tuần trời xa cách, Lệ Băng thấy nhớ
anh khôn nguôi. Những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn yêu thương
dường như là không đủ với nỗi nhớ nhung mà hai người dành coh nhau.
Lệ Băng vừa lau dọn lại quầy bán hàng
của mình vừa miên man nghĩ về Tùng Quân. Cô hồi hộp chờ đợi ngày mai,
khi người đàn ông mà cô yêu sẽ đi công tác về. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi
Lệ Băng đã thấy xuyến xao trong lòng.
- “Anh Tùng Quân về rồi, anh biết chưa?”
Tiếng một người con gái nghe quen quen
vang lên ở một góc phòng. Cái tên mà cô gái ấy nhắc đến khiến Lệ Băng
giật mình. Cô ngước mắt nhìn, thì ra người đó là Ngọc Linh. Lệ Băng lùi
người lại, cô đứng nép vào một góc để tránh cho Ngọc Linh nhìn thấy.
Cuộc điện thoại đó thật dài nhưng điều duy nhất mà Ngọc Linh quan tâm
chỉ là cái thông tin: “Tùng Quân đã đi công tác về”. Tai Lệ Băng như ù
đi. Lẽ nào anh về mà không hề cho cô biết?
Tối hôm đó, Lệ Băng chờ đợi một cuộc
điện thoại mà không thấy. Cô cảm thấy một nỗi tủi hờn dâng lên trong
lòng. Có lẽ nào cô đã tin anh mù quáng?
Đắn đó mãi cuối cùng Lệ Băng mới quyết
định tìm tới nhà Tùng Quân. Cô muốn tự mình xác minh sự thật. Đưa tay
bấm chuông cửa, Lệ Băng mong rằng hồi chuông đó sẽ rơi tõm vào không
gian và anh không có nhà. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng một người con
gái đã vang lên từ trong căn phòng đó:
- “Xin đợi một chút ạ!”.
Trái tim Lệ Băng như có ai bóp nghẹt, cô
định quay đi ngay lập tức nhưng rồi cô vẫn đứng lại. Có những sự thật
dù đớn đau vẫn phải đối diện:
- “Chào chị! Chị tìm anh Quân à?”
Ngọc Linh đứng trước mặt cô. Ngọc Linh mặc chiếc áo sơ mi trắng mà lần trước Tùng Quân đưa cho cô. Lệ Băng mỉm cười gượng gạo:
- “Xin lỗi, có lẽ tôi đã đến không đúng lúc…”
Đăng nhận xét