Lệ Băng ghì chặt lấy Tùng Quân. Cô đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy có cả vị mặn của nước mắt.
Lệ Băng bối rối quay đầu lại, phía sau lưng Ngọc Linh nhìn cô đầy ái ngại.
Đêm hôm đó, Lệ Băng trằn trọc không sao
ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Ngọc Linh trong chiếc áo xộc
xệch làm cô lại đầy những hờn ghen. Gần sáng, Lệ Băng thiếp vào giấc ngủ
trong một nỗi ám ảnh nặng nề.
*****
Rời khỏi thư viện sau một buổi chiều đầy
mệt mỏi, Lệ Băng lê đôi bước chân về phía cổng trường. Cô bất ngờ khi
có người nắm chặt lấy tay mình lôi đi. Ngước mắt lên nhìn, cô thấy gương
mặt Tùng Quân đầy giận dữ. Anh kéo cô ra chiếc ô tô của mình, đẩy cô
vào ghế, đóng cánh cửa tới sầm.
Ngồi trong xe, phải đến vài phút Tùng
Quân không nói gì, gương mặt anh vẫn hằm hằm tức tối. Anh phóng xe lao
nhanh ra khỏi thành phố. Sự giận dữ đó của Tùng Quân làm Lệ Băng không
dám nói, không dám hỏi. Cô nhìn anh đầy sợ hãi.
Tùng Quân dừng xe lại trên một con đường
ven sông ở ngoại thành. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, gương mặt
chưa nguôi bớt cơn giận:
- “Tại sao anh điện thoại em không nghe máy? Từ hôm qua đến giờ anh đã gọi bao nhiêu cuộc em có biết không?”
Tùng Quân nói gắt lên, sự tức giận này
làm Lệ Băng cảm thấy bị tổn thương. Từ ngày yêu cho tới giờ, chưa bao
giờ cô thấy anh như lúc này. Nước mắt Lệ Băng trực trào ra. Tùng Quân
quay sang nhìn cô:
- “Em trả lời đi…”
“Em… em… em cần thời gian để suy nghĩ”
- “Suy nghĩ cái gì, suy nghĩ về việc
có phải đêm qua anh ngủ với Ngọc Linh không à? Rốt cục thì em có chút
niềm tin nào cho anh không? Tại sao em không điện thoại cho anh để hỏi
rõ ngọn ngành, tại sao em cứ dễ dàng tin vào những gì mà người khác cho
em thấy mà không tin…”
Lệ Băng ghì chặt lấy Tùng Quân. Cô đặt
lên môi anh một nụ hôn nồng cháy để ngăn những lời nói tiếp theo của
anh. Cô muốn hôn anh, hôn thật sâu để anh thấy được câu trả lời về niềm
tin trong cô. Nước mắt Lệ Băng cứ lăn dài, nụ hôn có cả sự ngọt ngào và
mặn đắng. Một nụ hôn tưởng chừng kéo dài vô tâm về cảm xúc…
- “Từ ngày quen anh, em đã nói với anh điều này chưa nhỉ?”
Tùng Quân nghẹn ngào sau một nụ hôn mãnh liệt:
- “Điều gì?”
Tùng Quân giận dữ vì Lệ Băng không nghe điện thoại (Ảnh minh họa)
- “Em… yêu… anh”.
Câu nói đó như một âm thanh ngọt ngào
nhất thế gian mà Tùng Quân được nghe. Lệ Băng nhìn anh say đắm rồi tiếp
tục hôn người đàn ông cô yêu trong dư vị tuyệt với nhất của hai tiếng
Tình yêu.
- “Khi nhìn thấy Ngọc Linh trong căn phòng của anh như vậy? Em đã nghĩ gì?”
Tùng Quân ôm lấy bờ vai của Lệ Băng cùng đứng ngắm hoàng hôn bên bờ sông. Ánh chiều tà hắt lên tóc Lệ Băng một màu vàng man mác.
- “Em đã nghĩ về buổi tối chúng ta ở bên nhau và em cũng mặc chiếc áo đó”
Lệ Băng ngẩng đầu lên nhìn Tùng Quân:
- “Mà sao anh lại biết chuyện em đến tìm anh?”
- “Là Ngọc Linh nói. Cô ấy đã gọi
cho anh ngay sau khi em về. Thực ra tối qua anh về sớm hơn dự định để
gây bất ngờ cho em. Ngọc Linh biết điều đó nên đã muốn thử thách em như
vậy. Cô ấy tự bày trò ra tất cả và có vẻ hả hê khi nhìn thấy em ra về.
Sau khi em đi, Ngọc Linh điện thoại cho anh để báo tình hình. Lúc đó anh
đang trên đường tới nhà em. Anh điện thoại cho em mãi nhưng em không
nghe máy. Vào nhà em thì cửa khóa”.
- “Em xin lỗi…”
*****
Một tuần sau đó, trong khi Lệ Băng tất bật với khách hàng tại quán cà phê nhỏ quen thuộc của mình, Ngọc Linh tìm đến.
- “Em gặp chị một chút được không?”
Lệ Băng dừng tay lại, cô nhoẻn miệng cười thân thiện:
- “Em ra bàn, chờ chị 5 phút nhé. Mà em uống gì để chị làm”.
- “Gì cũng được”
Ngọc Linh quay ngoắt đi để lại sau lưng
sự nhiệt tình của Lệ Băng bỗng thành chưng hửng. Cô cố bình tĩnh lại,
bưng hai ly nước tới bàn và ngồi vào chiếc ghế đối diện với Ngọc Linh:
- “Em uống nước đi”
- “Cảm ơn” – Ngọc Linh vẫn lạnh lùng như thế.
- “Em tìm chị có việc gì?”
Ngọc Linh đặt lên bàn ly nước, cô nhìn thẳng vào mắt Lệ Băng:
- “Chị ghê gớm hơn những gì em
tưởng. Em đã từng nghĩ chị yêu anh Tùng Quân thật lòng. Nhưng sau đêm ấy
em mới biết không phải là như vậy. Cái vẻ ngoài ngây thơ, thánh thiện
của chị cũng chỉ để che đậy cho cái dã tâm muốn bước vào một gia đình
thanh thế mà thôi”.
Lệ Băng với ánh mắt nghiêm nghị nhìn Ngọc Linh:
- “Ý em là gì?”
- “Nếu chị yêu anh ấy thật lòng thì
có lẽ chị đã phải lồng lộn lên vì ghen tuông. Nhưng chị đã làm gì? Nhìn
cái dáng điệu vui vẻ của anh Quân sau khi đi gặp chị về tôi biết chị đã
ngọt nhạt với anh ấy. Chỉ có kẻ không yêu thật lòng mới dễ dàng bỏ qua
như vậy mà thôi. Chị không đoái hoài gì đến việc giữa đêm một cô gái yêu
bạn trai mình ăn mặc hớ hênh ở trong phòng anh ấy bởi vì mục đích cuối
cùng của chị là lấy được người giàu như anh ấy mà thôi”.
- “Câu chuyện em kể nghe cũng có lí.
Nhưng chị không quan tâm em nghĩ gì, điều chị quan tâm là anh Quân nghĩ
gì về chị. Vậy là đủ em ạ!”.
Ngọc Linh nổi đóa lên:
- “Chị… chị thật trơ trẽn. Nhưng tôi sẽ không để cho chị được toại nguyện đâu. Chị hãy buông tay đi”.
- “Chị sẽ buông tay anh ấy khi nào
bản thân chị muốn. Em hay bất cứ người nào khác cũng không thể làm thay
đổi quyết định của chị được đâu”.
Sự kiên quyết và cách nói đầy thẳng thắn
của Lệ Băng làm Ngọc Linh trùng xuống. Cô gái trẻ với một trái tim yêu
đầy thương tổn có vẻ như dịu lại:
- “Có thể đúng là chị thật lòng yêu
anh ấy. Nhưng tình yêu đó nếu biến cuộc sống của bạn trai mình thành địa
ngục thì đừng cố chị ạ. Gia đình em sẽ ngừng hợp tác với bên đó khi
cuộc hôn nhân này không thành. Và khi ấy, công ty nhà anh Quân gặp những
bất lợi gì có lẽ nói ra chị cũng không hiểu hết được. Trong cuộc đời,
người ta gặp gỡ, yêu, chia xa một người không phải là điều hiếm. Việc
quên một người và yêu lại một người khác cũng không phải là điều quá khó
khăn. Nhưng cơ hội để người ta yêu lại một người nhiều hơn rất nhiều so
với việc xây dựng lại một cơ nghiệp. Em nghĩ chị đủ thông minh để hiểu
về điều đó. Chào chị!”.
Ngọc Linh đi rồi, phía sau lưng, Lệ Băng
ngồi thẫn thờ. Trên bàn, những giọt nước lăn dài trên thành chiếc ly…
Nó rơi xuống như giọt lệ nào đó đang rơi trong tim.
*****
Nắm tay Lệ Băng đi dạo trên con đường nhỏ, Tùng Quân chỉ muốn xiết ghì đôi bờ vai nhỏ bé của người con gái mà anh yêu.
- “Cuối tuần này bố mẹ muốn gặp mặt em. Em chuẩn bị đi nhé”.
- “Sao nhanh vậy anh? Em vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lí cho điều đó. Em sợ…”
- “Đừng sợ gì cả. Mẹ anh là người
rất hiền còn bố anh thì luôn theo lời mẹ. Anh tâm sự với mẹ rất nhiều về
em và mẹ rất vui. Anh dám chắc mẹ sẽ thích em thôi”.
- “Vâng…”
Sau câu trả lời ấy, Lệ Băng cố mỉm cười
để xóa đi trong suy nghĩ của Tùng Quân một sự lo lắng. Nhưng thực ra
trong lòng cô thấy sợ hãi thực sự. Cô không phải là cô bé ngốc để tin
vào những câu chuyện cổ tích xảy ra trong đời. Cô biết giữa mình và Tùng
Quân có một khoảng cách quá lớn. Một khoảng cách mà cô dù có với tay
thế nào cũng không thể chạm vào nó được. Nó giống như việc hai người
sinh ra ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Ngày hôm ấy, liệu mẹ anh có
nhìn cô bằng ánh mắt của sự nghi ngờ hay là cái nhìn đầy thương hại?… Lệ
Băng nén một tiếng thở dài. Cô ôm chặt lấy anh. Hơn lúc nào hết cô muốn
hơi ấm của anh cho cô thêm niềm tin về một ngày mai tươi sáng hơn cho
cuộc tình này.
- “Anh à?”
- “Sao thế em?” – Quân cúi xuống, tay ghì chặt vai Lệ Băng vào lồng ngực của mình.
- “Anh hôn em được không?”
Tùng Quân nhìn cô âu yếm, mỉm cười:
- “Ở đây, ngay lúc này, giữa con phố có người qua lại này ư”
- “Vâng, ngay lúc này…”
- “Nhưng…”
Tùng Quân còn chưa nói hết câu, Lệ Băng
đã rướn người lên để chạm tới bờ môi nồng ấm của anh. Đôi mắt cô sáng
rực một niềm hạnh phúc. Tùng Quân cảm thấy tim mình đập những nhịp rộn
ràng. Giá mà anh có thể hét lên cho cả thế gian này biết người con gái
vừa hôn anh đã làm cho anh biết thế nào là yêu, là sống.
- “Em đang lo sợ đúng không?”
Lệ Băng gục đầu vào vai anh khi hai người ngồi trên một chiếc ghế đá:
- “Đúng là em lo sợ. Em lo sợ vì anh lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của em”.
Tùng Quân nâng cằm cô lên, đặt lên trán cô một nụ hôn:
- “Có thể mọi chuyện không dễ dàng, nhưng em chỉ cần làm một việc thôi”.
- “Làm gì vậy anh?”
- “Yêu anh thật nhiều…”.
*****
Lệ Băng quay tới quay lui ngắm nhìn mình trong gương. Cô không biết lựa chọn bộ nào cho ngày trọng đại hôm nay:
- “Này, cậu nói xem, tớ nên mặc bộ nào?” – Lệ Băng quay sang cô bạn cùng phòng để cầu cứu.
- “Uhm, để xem nào. Cậu mặc bộ đồ mà anh Quân mua tặng hôm đi dự tiệc đi. Nhìn cậu mặc bộ đồ đó trông xinh như công chúa vậy”.
- “Thật à?”
- “Thật 100% luôn. Tin tớ đi”.
Lệ Băng ướm thử chiếc váy lên người
mình. Vài giây sau, cô lặng lẽ chọn lấy một chiếc váy xòe chấm bi –
chiếc váy mà cô tự để dành tiền làm thêm mua được. Nó hợp với cô nhưng
không phải là một chiếc váy đắt tiền:
- “Sao thế? Sao cậu không mặc bộ váy kia?” – Cô bạn cùng phòng sốt sắng.
- “Tớ muốn là chính mình hơn. Tớ đâu
phải là một cô tiểu thư chính hiệu. Có lẽ chiếc váy chấm bi này sẽ hợp
với tớ hơn. Tớ quyết định rồi”.
Lệ Băng buộc mái tóc lên cao, cài thêm
một chiếc nơ nhỏ màu hồng. Cô thấy mình tươi tắn lạ thường. Lấy thỏi
son, cô thoa lên bờ môi căng mọng của mình một màu hồng làm gương mặt
sáng bừng lên sức sống. Lệ Băng hít thở thật sâu, bước ra ngoài phía
cửa, nơi đó, người đàn ông của cô đang đợi để nắm tay cô bước qua một
ranh giới nữa để tiến gần hơn tới hạnh phúc:
Tùng Quân ngây người nhìn ngắm Lệ Băng khi cô bước tới và khoác lấy tay anh.
- “Em đẹp lắm”
- “Nó không phải là chiếc váy đắt tiền như anh đã từng mặc nhưng…”
- “Em đẹp vì em là chính em. Như vậy đủ rồi mà. Thôi, ta đi nào không muộn”.
Tùng Quân bước về phía trước, mở cửa xe,
Lệ Băng nhìn theo anh mà đôi mắt rưng rưng lệ. Cô cảm ơn cuộc đời đã để
anh yêu cô và hiểu cô đến vậy.
- “Em đẹp vì em là chính em. Như vậy đủ rồi mà” (Ảnh minh họa)
Lệ Băng bước vào căn nhà sang trọng của
người đàn ông mà cô yêu. Mọi thứ xa hoa và khác xa với những gì hơn 20
năm qua cô thường gắn bó. Cô có cảm giác choáng ngợp, cảm giác đi lạc
lõng giữa một không gian không thuộc về mình. Tim Lệ Băng đập thình
thịch, cô nhắm mắt lại và hít thở thật sau. Đôi bàn tay cô được nắm chặt
hơn:
- “Đừng hồi hộp quá, cứ là chính em thôi. Và nhớ rằng, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi”.
Lệ Băng nhoẻn miệng cười mãn nguyện:
- “Cảm ơn anh!”.
Mẹ Tùng Quân từ trong nhà bước ra. Bà
đẹp lạ thường. Một vẻ đẹp đầy sự nhân hậu và bao dung. Nhìn thấy Lệ Băng
sánh bước cùng con trai mình, bà bước về phía cửa:
- “Hai con vào nhà đi”.
Nụ cười trên môi bà làm Lệ Băng thấy ấm
lòng. Cô có cảm giác mình được chào đón, ít nhất là vào khoảnh khắc này.
Cô cúi đầu lễ phép:
- “Con chào bác! Chúng con xin lỗi vì đã đến muộn”.
- “Đừng khách sáo thế con, người nhà cả mà. Hai đứa vào đi không bố đợi”.
Những từ ngữ ấy, cách xưng hô thân
thương ấy cứ đưa Lệ Băng vào một cõi mộng. Một giấc mơ về hạnh phúc. Cô
nhìn Tùng Quân rồi mỉm cười, ánh mắt không giấu nổi sự hân hoan.
Bữa cơm ấy diễn ra rất đầm ấm. Mọi người
đều vui vẻ nói chuyện và Lệ Băng không hề cảm thấy mình là người thừa
hoặc một vị khách không mời mà đến.
- “Con đã tốt nghiệp chưa?”
- “Dạ, con còn đang đợi lấy bằng nữa thôi ạ”.
- “Con gái tỉnh lẻ lên thành phố học, học giỏi như con là đáng quý lắm. Cố gắng lên nhé”.
Bố Quân ít nói hơn nhưng vẫn tỏ ra rất quan tâm đến Lệ Băng. Và cô thấy hạnh phúc về điều đó.
10h tối, Tùng Quân đưa Lệ Băng về. Suốt
đường đi, cô hỏi hết điều này đến điều khác về gia đình anh. Quân bị
quay mòng mòng vì những câu hỏi đầy phấn khích của Lệ Băng.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Lệ
Băng, cô còn chưa dứt câu chuyện về buổi tối đáng nhớ hôm nay. Sự hân
hoan đó của Lệ Băng làm Quân thấy xúc động vô cùng:
- “Em vui lắm đúng không?”.
Đôi mắt Lệ Băng ầng ậc nước, cô khẽ gật
đầu. Cô không giữ được cho mình khỏi lạc giọng đi vì nghẹn ngào nên chỉ
còn biết thừa nhận bằng cách đó. Tùng Quân kéo Lệ Băng lại gần mình. Anh
hôn lên trán cô:
- “Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi
mà. Anh còn muốn mang cho em nhiều niềm vui hơn như thế. Em về nghỉ đi
nhé, cô bé ngoan của anh”.
Lệ Băng đứng phía sau vẫy tay chào khi
chiếc xe dần đi khuất. Cô quay lại con hẻm nhỏ của mình, vừa đi vừa tung
tẩy chiếc túi trên tay và miệng hát những lời véo von…
*****
Một ngày mới bắt đầu với Tùng Quân thật
ngọt ngào quá đỗi. Anh bật cười thành tiếng khi đọc dòng tin nhắn của
Lệ Băng: “Chết rồi anh ơi, tối qua em quên một thứ”. Tùng Quân vội vàng
điện thoại lại:
- “Sao thế em? Anh không thấy có gì trên xe mà”
- “Em quên mất không nói với anh rằng em… yêu anh”.
Lệ Băng cúp máy ngay sau câu nói đó
giống như một cô gái vội chạy biến đi sau một màn tỏ tình mạnh mẽ. Anh
mỉm cười, tự nói với chính mình: “Anh cũng yêu em, cô bé ngốc”.
Tùng Quân bước vào văn phòng, sự bận rộn
ở công ty này vốn đã thành một thói quen với anh. Vừa bước tới cửa
phòng, Hải Đăng đã hớt hải chạy ra:
- “Ông biết tin gì chưa?”
- “Chuyện gì”
- “Dự án ở Hải Phòng phía bên nhà Ngọc Linh rút vốn rồi”.
- “Sao lại thế?” – Tùng Quân sốt sắng.
- “Không biết nữa, lát vào họp mới biết nhưng tình hình có vẻ căng”.
Câu chuyện bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại bất thường. Tùng Quân giữ bình tĩnh để nghe máy:
- “Xin chào!”
- “Tôi, Nguyễn Phúc đây. Tôi muốn gặp cậu có chút việc, hẹn cậu 9h sáng nay tại quán cà phê Lyla được chứ”
- “Vâng, tôi sẽ đến. Chào anh!”
Hải Đăng gặng hỏi:
- “Ai vậy?”
- “Là Nguyễn Phúc – đại diện bên phía công ty vừa rút vốn khỏi dự án của chúng ta và là… anh trai Ngọc Linh”.
Tùng Quân và Hải Đăng đều lặng đi. Cả hai cùng biết, có những điều chẳng lành đang đợi…
“Hãy để đêm nay… em được là người đàn bà của anh nhé. Đó là em muốn thế”.
***
Tùng Quân bước vào quán, anh ngó nghiêng
nhìn và rồi ánh mắt dừng lại ở một góc phòng khi có người đàn ông vẫy
tay về phía mình. Tùng Quân tiến lại gần đó, gương mặt của Nguyễn Phúc
dường như không tỏ một sự thân thiện nào với anh – điều khác biệt hoàn
toàn so với mối quan hệ của họ từ trước đến giờ.
- “Cậu uống gì? Làm chút rượu nhé?” – Nguyễn Phúc nhấp môi vào ly rượu của mình và nói với Tùng Quân.
- “Không, cảm ơn. Tôi không muốn uống rượu trong thời gian đi làm. Lát nữa tôi còn nhiều việc phải làm, uống rượu không tiện”.
- “À phải rồi. Giờ cậu còn tâm trí nào để mà nhâm nhi rượu nữa. Chắc gia đình cậu đang lo sốt vó lên vì vấn đề công việc”.
Tùng Quân cố nén sự bực tức vào trong.
Kinh nghiệm thương trường dạy cho anh sự nhẫn lại này dù nhiều khi nó
còn là cả sự nhẫn nhục. Anh nói với Phúc bằng giọng đầy nhã nhặn:
- “Tôi có thể biết lí do anh muốn gặp tôi được không?”
Phúc vẫn bình thản nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi mới nói:
- “Tôi muốn biết cậu quyết định thế nào với em gái tôi?”
- “Quyết định thế nào là thế nào? Giữa tôi và cô ấy đâu có gì?”
Sau câu trả lời đó của Tùng Quân, nét mặt Phúc sa sầm lại. Anh ta như chỉ trực túm lấy cổ áo của Quân để “tặng” cho vài nắm đấm.
“Cậu được lắm. Vậy tôi cũng nói cho cậu
biết luôn. Việc chúng tôi rút vốn hợp tác dự án ở Hải Phòng mới chỉ là
bước đầu thôi. Chúng tôi sẽ đồng loạt rút vốn về và hi vọng rằng cậu đủ
cái tài để gánh vác mọi chuyện. Tất nhiên, chúng tôi chỉ là một đơn vị,
các anh sẽ chẳng lo gì khi mấy đi một đối tác. Nhưng tôi dám chắc mọi
thứ sẽ không yên bình như thế khi hàng loạt những bạn làm ăn khác của
các anh cũng đồng loạt rút vốn”.
- “Anh định chơi xấu tôi bằng cách lôi kéo các bên khác?”
- “Không. Cậu nhầm rồi. Cậu đúng là
vẫn còn non lắm. Cậu hãy đặt mình ở vị trí của các bạn làm ăn khác mà
nghĩ xem. Ai cũng biết gia đình tôi và gia đình cậu có mối quan hệ gắn
bó đến như thế nào. Ai cũng biết hàng loạt các dự án của gia đình cậu
đều có sự góp vốn của chúng tôi. Nếu bây giờ chúng tôi đồng loạt rút
vốn, họ chắc chắn sẽ nghĩ là chúng tôi thấy động tĩnh không tốt nên mới
có sự thay đổi chóng mặt như vậy. Khi ấy họ cũng sẽ nhanh chóng rút vốn
về vì sợ rủi ro mà chẳng cần chúng tôi phải nói với họ điều gì. Hãy nhớ
rằng, trong kinh doanh chỉ có lợi nhuận làm nên tình nghĩa, nếu không
chẳng có anh em, bạn bè gì cả đâu”.
Tùng
Quân cảm thấy mệt mỏi với những gì xảy ra. Chỉ có tình yêu và sự xuất
hiện của người con gái anh yêu mới làm vơi đi nỗi buồn (Ảnh minh họa)
- “Nhưng làm vậy bên anh cũng đâu có được lợi gì nếu không muốn nói là mất đi một khoản lợi nhuận”.
- “Cậu nhầm rồi. Thực ra những sự
hợp tác giữa gia đình tôi và gia đình cậu lợi nhuận đâu có nhiều. Cái mà
chúng tôi muốn duy trì là vì mối quan hệ của hai nhà. Chúng tôi đã rất
tử tế bởi vì… con bé Ngọc Linh yêu cậu thật lòng”.
Tùng Quân ngồi im lặng không biết phải nói gì. Phúc nói bằng giọng đầy trầm ngâm:
- “Chúng tôi đã từng nghĩ lời hẹn
ước giữa hai nhà chỉ là một câu bông đùa. Nhưng kể từ khi con bé lớn
lên, bước vào tuổi yêu, con bé chỉ biết đến mình cậu làm chúng tôi không
dám nghĩ đến một kết cục khác. Ngày nào trong bữa cơm con bé cũng luyên
thuyên kể về cậu. Trong phòng của nó, tất cả những tấm hình cậu và nó
chụp chung, ảnh của cậu… nó dán khắp phòng như một thần tượng. Có lần
tôi đã từng hỏi nó rằng có bao giờ em nghĩ mình sẽ yêu một người khác
không? Con bé đã nói rằng: “Em không thể”. Đó là lí do mà chúng tôi
không cho phép mình gây mất hòa khí giữa hai gia đình, hai tập đoàn dù
cho lợi ích mà chúng tôi thu được về từ những vụ làm ăn với bên cậu
chẳng đáng là bao. Những năm qua, tôi thấy cậu không mặn mà với con bé
nhưng cũng không đến nỗi hắt hủi nó. Cậu vẫn đưa nó đi chơi, làm những
điều nó thích dù cho tôi biết cậu không hẳn đã yêu nó. Nhưng giờ thì cậu
đang khiến nó đau khổ tột cùng. Nó nằm khóc ở nhà cả tuần nay rồi”.
- “Tôi không muốn làm Ngọc Linh phải khổ. Sẽ thực sự là bất công với cô ấy nếu cô ấy phải lấy người không yêu”.
- “Thực ra tình cảm còn người có thể
vun đắp được. Chuyện hai gia đình cũng sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều nếu như
hai người thành đôi. Là một người đàn ông cậu nên cân nhắc. Đừng để
tình cảm lấn át lí trí. Hãy nghĩ đến việc bố mẹ cậu mất cả đời gây dựng
sự nghiệp này mà suy nghĩ cho kĩ. Tôi tin chỉ cần cậu đón nhận con bé
thì sẽ có ngày cậu yêu nó. Em gái tôi không tồi một chút nào đâu”.
- “Chính vì cô ấy là một cô gái
tuyệt vời nên tôi muốn cô ấy được hạnh phúc bên người mình yêu chứ không
phải là lấy một kẻ không yêu như tôi. Dù có thể nào tôi cũng không thay
đổi quyết định. Tôi cũng mong anh hãy suy nghĩ vì tình cảm bao năm qua
của hai gia đình. Với tôi, Ngọc Linh luôn là một cô em gái mà tôi yêu
thương”.
- “Vậy thì tùy cậu. Nếu cậu muốn
tiếp tục làm một kẻ thất bại vì tình yêu như… anh trai cậu thì cứ tiếp
tục. Tôi chỉ thương bố mẹ cậu mà thôi. Chào cậu!”.
Nguyễn Phúc ra về để lại sau lưng một sự
hoang mang đến khủng khiếp của Tùng Quân. Anh cảm thấy sợ hãi thực sự
khi Nguyễn Phúc nhắc đến người anh trai của anh. Cái quá khứ nghiệt ngã
ấy lại ùa về. Cha mẹ anh rồi sẽ thế nào nếu như sự nghiệp cả đời của ông
bà lại tiếp tục đổ vỡ?
- “Em à? Em đến nhà anh được không? Anh cần em, ngay lúc này”.
Nhận được dòng tin nhắn của Tùng Quân, Lệ Băng cảm thấy bất an trong lòng. Cô vội vã tìm đến gặp anh dù lúc ấy đã là 23h đêm.
Lệ Băng mở cửa bước vào phòng. Căn phòng tối om.
- “Anh Quân. Anh có nhà không thế?”
Lệ Băng vừa cất tiếng gọi, vừa đưa tay
bật công tắc phòng. Những gì cô nhìn thấy là Tùng Quân trên chiếc ghế
sopha, tay xoay xoay ly rượu và mắt thì nhìn vào khoảng không gian vô
định.
- “Anh sao thế?”
Tình yêu thương của Lệ Băng đã khiến Tùng Quân có thêm sức mạnh để bước tiếp (Ảnh minh họa)
Lệ Băng chạy vội đến bên anh, cô thực sự
thấy sợ hãi vì hình ảnh này của Tùng Quân. Thấy cô đến, anh khẽ mỉm
cười và có che giấu đi đôi mắt buồn vô hạn của mình.
- “Em đến rồi đấy à? Anh chỉ muốn
thực hành tiết kiệm điện và tạo bất ngờ cho em một chút thôi. Em có thể
tắt điện sáng đi thay vào đó là điện ngủ của phòng được không. Lúc này,
anh chỉ muốn một thứ ánh sáng dịu dịu mà thôi”.
- “Vâng”
Cô ngoan ngoãn làm theo lời người yêu và
không dám hỏi thêm bất cứ điều gì. Căn phòng lúc này được bao trùm bởi
một màu vàng nhàn nhạt của ánh điện, trên ghế sopha, Tùng Quân và Lệ
Băng ngồi đó.
- “Anh biết không, đàn ông luôn là
chỗ dựa cho phụ nữ nhưng em biết có đôi khi họ cũng cần một chỗ để dựa
vào. Nếu bây giờ anh muốn, anh có thể dựa vào vai em. Em không biết có
chuyện gì xảy ra với anh nhưng nếu điều đó có thể khiến anh nhẹ lòng đi
thì em tự nguyện để anh gục đầu vào vai em”.
Ngay lập tức, Tùng Quân ngả vào vai cô,
anh đưa tay tìm bàn tay cô xiết chặt. Cả hai người cứ im lặng như vậy
khi ngoài kia thành phố dần yên tĩnh bước vào đêm.
- “Chuyện công ty có việc gì phải không anh?”
– Lấy hết can đảm Lệ Băng mới dám cất lời hỏi Tùng Quân câu ấy. Anh đổi
lại vị trí của cô, kéo đầu Lệ Băng dựa vào lồng ngực của mình, tay vuốt
những lọn tóc trên gương mặt của cô đầy âu yếm:
- “Không, chỉ là một chút rắc rối nho nhỏ thôi. Em đừng có lo”.
- “Anh Hải Đăng nói với em rằng anh đang có chuyện buồn và em phải ở bên anh”.
- “Trời, cái thằng quỷ đó. Nó định
biến anh thành đàn bà để em chán anh đấy mà. Đừng có tin. Mà đêm nay em ở
đây với anh được không?”
- “Như thế có tiện không?”
- “Chỉ một đêm nay thôi. Anh hứa
chúng ta sẽ chỉ ngồi ôm nhau như thế này cho tới khi nào mệt quá và ngủ
gục trong vòng tay nhau. Anh quyết định sang tuần sẽ dọn về nhà ở cùng
bố mẹ. Dù sao bố mẹ anh cũng già rồi”.
Lệ Băng rạng rỡ gương mặt khi nghe những lời này từ anh:
- “Em rất mừng vì anh đã nghĩ được
như vậy. Trước đây em cũng ngạc nhiên khi thấy anh là con một mà lại bỏ
bố mẹ ra ngoài sống. Trong khi đó em thấy hai bác cực kì đáng kính và
tâm lí nữa. Hay anh giận bố mẹ điều gì rồi bỏ ra ngoài đúng không?” – Lệ
Băng vừa nói vừa đưa tay bẹo má của Tùng Quân. Cô không nhận ra rằng
ánh mắt anh bối rối khi cô hỏi về lí do:
- “Không, anh chỉ thích ra ngoài để
chứng tỏ sự tự lập của mình. Tính hiếu thắng của con trai mà. Giờ thì
anh nghĩ như vậy là đủ rồi. Mà sang tuần anh khá bận. Nếu có thể lúc nào
rảnh rỗi em đến thu xếp đồ đạc vào giúp anh nhé. Hôm này anh sẽ gọi
người chuyển đồ sau”.
- “Tuân lệnh người yêu!”.
Tùng Quân bật cười rồi lại ôm cô vào
lòng. Có lẽ lúc này, chỉ nụ cười, sự hồn nhiên, nhí nhảnh đó của Lệ Băng
mới có thể khiến anh cười nổi.
Thành phố bước về đêm yên lặng lạ
thường. Trong căn phòng lúc này, Lệ Băng gục đầu vào vai anh ngủ thiếp.
Tùng Quân cứ thế ngắm nhìn cô, anh nhẹ hôn lên trán cô một nụ hôn ngọt
ngào. Tùng Quân hi vọng rằng những sóng gió đang chờ anh sẽ qua để anh
có thể bên người con gái anh yêu mãi như lúc này.
Thế giới của Tùng Quân khiến Lệ Băng thấy mình lạc lõng (Ảnh minh họa)
“Anh à, em đang chuẩn bị đến nhà anh để dọn phòng cho anh đây. Anh làm việc chăm chỉ nhé. Hôn anh!”.
Tùng Quân nhận được dòng tin nhắn đó khi
anh đang bận lu bù với đống giấy tờ trên bàn. Anh ngửa người ra chiếc
ghế, nhắm đôi mắt lại vì cảm thấy quá mệt mỏi với những gì đang diễn ra.
- “Này, cậu sao thế?” – Hải Đăng bước vào phòng.
- “Không, tôi hơi mệt mỏi một chút thôi”.
- “Vụ bên nhà Ngọc Linh rút vốn cậu có cách giải quyết nào chưa?”
- “Chưa. Tôi chẳng nghĩ được gì nữa cả”.
- “Cuối tuần này lại có cuộc gặp mặt
của các doanh nhân ở Quảng Ninh đó. Cậu đi đi, hãy đến đó tranh thủ
giao tiếp và tạo niềm tin cho các bên khác để thuyết phục họ phòng khi
bên phía nhà Nguyễn Phúc chính thức rút vốn ra khỏi mọi hoạt động của
chúng ta. Cậu phải lấy được lòng tin của những người còn lại. Hạn chế
tối thiếu số người sẽ hủy làm ăn với chúng ta chỉ vì thấy nhà Nguyễn
Phúc rút lui”.
- “Được rồi. Tôi sẽ cố”.
- “Mà nghe nói cậu về nhà sống hả?
Nên thế, dù sao hai bác cũng có tuổi rồi. Chuyện quá khứ cũng qua rồi,
đừng mãi dằn vặt hai bác thêm nữa. Dù sao hai bác cũng đã thay đổi rất
nhiều rồi mà. Cậu mà cứ thế anh ấy cũng chẳng vui đâu”.
- “Uhm, tôi hiểu. Thôi tôi về đây. Lệ Băng hứa sẽ đến dọn dẹp đồ đạc giúp tôi. Tôi không muốn cô ấy làm một mình”.
- “Đi đi, khi đầu óc đóng băng là lúc tay chân nên hoạt động mà. Chúc hai người có buổi “dọn nhà” vui vẻ nhé!”.
Tùng Quân bật cười trước câu nói đùa đầy ẩn ý của Hải Đăng:
- “Thẳng quỷ!”.
Tùng Quân lái xe về nhà trong một tâm
trạng thật khó tả. Bao nhiêu nỗi lo cứ chất chồng, những mệt mỏi cứ bủa
vây lấy anh nhưng anh không được phép yếu đuối.
Về đến nhà, Tùng Quân mở cửa thật khẽ, anh muốn dọa cho cô nàng anh yêu phải giật bắn mình lên:
- “Cô Tấm ở đây, mau hiện ra, hoàng tử xuất hiện nè”.
Tùng Quân chưng hửng giữa căn phòng khi không hề thấy Lệ Băng đâu mà thay vào đó là bố mẹ anh. Anh gãi đầu, gãi tai, mặt đỏ ửng:
- “Sao lại là bố mẹ? Lệ Băng đâu ạ?”
- “Gớm chưa, con trai tôi giờ lại
bày đặt chơi trò tình yêu công chúa, hoàng tử cơ đấy. Lệ Băng không có ở
đây. Bố mẹ cũng chỉ mới đến thôi. Bố mẹ tạt qua để giúp con vì nghĩ con
cũng bận việc. Con bé nói sẽ đến à? Con thử điện thoại cho con bé xem
sao. Nhân tiện bảo con bé tối nay qua nhà chúng ta ăn cơm luôn. Dù sao
các con cũng yêu nhau, như con cái trong nhà cả rồi, đừng ngại”
- “Vâng, con rõ rồi ạ”.
Tùng Quân bước ra phía hành lang, bấm số máy gọi cho Lệ Băng:
- “Em à? Em đang ở đâu? Sao giờ này còn chưa tới?”
Đầu dây bên kia nói bằng giọng nghẹn nào:
- “Em… em xin lỗi. Em đột nhiên đau bụng quá nên không đến được. Anh thông cảm cho em nhé”.
- “Em đau thế nào. Có cần anh đưa đi viện không? Em đang ở nhà à? Anh sẽ qua chỗ em”.
- “Em không sao, nằm nghỉ một chút cũng đỡ rồi”.
- “Giờ anh sẽ qua chỗ em. Em tranh
thủ nghỉ đi một chút nhé. Lát tới nơi anh gọi. Tối nay bố mẹ muốn em tới
nhà ăn cơm. Vả lại anh cũng có chuyện muốn nói với em”.
- “Vâng, vậy anh qua đi”.
Lệ Băng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt
xinh xắn và ngồi chờ sẵn anh ở nhà. Vừa thấy Tùng Quân đến, ánh mắt Lệ
Băng phải cố tỏ ra vui vẻ.
- “Mình đi thôi anh, không bố mẹ chờ”.
Lần đầu tiên Lệ Băng gọi hai từ “bố mẹ” làm Tùng Quân thấy vui trong lòng:
- “Gì thế này, em đã ra dáng một cô
nàng dâu hiếu thảo lắm rồi đó nhé. Vậy em đỡ mệt chưa. Nếu ổn hơn rồi
thì chúng mình đi nhé”.
- “Vâng, mình đi thôi anh”.
Suốt quãng đường đi Tùng Quân thấy lạ
lẫm khi Lệ Băng gần như không nói gì mà chỉ nhìn ra bên ngoài, nơi những
dãy nhà cứ vụt vụt trôi qua trước mắt.
- “Em sao thế? Vẫn mệt à?” – Tùng Quân sốt sắng.
- “Dạ không, em chỉ hơi mệt mệt
thôi. Mà anh này, mai em đi lấy bằng đại học rồi đấy. Nhanh thật, thế là
đã hết 4 năm rồi. Em cứ ngỡ chỉ mới như ngày hôm qua”.
- “Anh xin lỗi, ngày mai anh có một
hợp đồng quan trọng nên không thể đến trường chung vui của em được. Em
đừng giận anh được không. Anh xin đấy. Lúc này em chỉ giận hờn anh thôi
là anh sợ rằng mình sẽ gục ngã đấy”.
- “Không. Nếu em sẽ giận anh nếu anh
để công việc bị trì trệ đấy. Anh làm tốt công việc đâu phải chỉ vì anh
mà còn vì gia đình, vì bao công nhân cần anh và vì cả tương lai của
chúng ta nữa mà. Làm sao em trách anh chứ”.
Tùng Quân đưa tay nắm lấy đôi bàn tay Lệ Băng:
- “Cảm ơn em nhiều lắm. Tới nhà rồi, mình vào đi em”.
Bữa cơm diễn ra đầm ấm và khiến Lệ Băng
xúc động vô cùng. Cô có cảm giác như đang ngồi trong chính ngôi nhà của
mình, với cha, với mẹ và người chồng yêu thương:
- “Lệ Băng, con sắp được lấy bằng
rồi đúng không? Vậy đợi vài tháng nữa con tìm được việc thì hai đứa cưới
nhau đi. Nếu con muốn có thể về công ty của Tùng Quân làm cũng được.
Hai bác già rồi, cũng muốn có cháu bế, cháu bồng lắm rồi”.
Lệ Băng bối rối khi nghe lời đề nghị đó của mẹ Tùng Quân. Ngay lập tức anh đỡ lời:
- “Mẹ lại làm lộ kế hoạch cầu hôn của con rồi. Con hứa sẽ sớm mang cô con dâu này về nhà cho mẹ trong năm nay. Mẹ yên tâm nhé”.
- “Chừng nào anh còn chưa yên bề gia
thất thì mẹ còn chưa yên tâm được. Thôi, còn chuẩn bị ra lấy xe đi. Lệ
Băng, con lên phòng bác có chuyện muốn nói”.
- “Dạ vâng”
Lệ Băng bẽn lẽn đi theo sau mà lòng đầy hồi hộp.
- “Đây là chiếc vòng ngày trước bác
lấy bố Tùng Quân, bà nội nó đã trao cho bác. Bác biết, Quân yêu con rất
nhiều và hai bác cũng mong muốn con làm con dâu của hai bác. Quãng
đường tới có thể có nhiều khó khăn nhưng xin con hãy luôn ở bên nó, động
viên nó nhé. Con hãy nhận lấy chiếc vòng này như một lời hứa thành con
dâu của hai bác được không?”
- “Con… con….”
- “Đừng từ chối. Bác biết con yêu
Quân thật lòng chứ không phải vì cái cơ ngơi hay sản nghiệp này. Đó là
điều hai bác trân trọng nhất. Con nhận lấy đi”.
Lệ Băng bước xuống nhà trong một tâm
trạng thật khó tả. Cô có cảm giác hạnh phúc đến nghẹn ngào. Cô đã được
đón nhận, thậm chí là sự đón nhận đầy trân trọng trong gia đình này.
Nhưng tại sao lòng cô lại vẫn bị đè nặng bởi một ám ảnh không nguôi.
“Hãy để em làm người đàn bà của anh” (Ảnh minh họa)
Tùng Quân lái xe thật chậm qua những cung đường quen thuộc:
- “Mẹ nói chuyện gì với em vậy?”
- “Mẹ trao cho em chiếc vòng mà ngày xưa bà nội anh từng trao cho mẹ. Mẹ muốn em làm con dâu của mẹ”.
Tùng Quân nhìn Lệ Băng đầy âu yếm:
- “Em thấy không, một cô gái tốt như
em luôn được chào đón mà. Nhân tiện anh muốn nói với em điều này. Cuối
tuần anh đi Quảng Ninh dự một buổi tiệc. Tính chất của buổi tiệc cũng
giống như lần em đi cùng anh ấy. Nhưng lần này anh muốn em đi cùng để
được giới thiệu em với mọi người. Anh muốn em dần làm quen với những
điều đó. Được không?”
- “Đi mấy ngày hả anh?”
- “Hai ngày. Thứ bảy đi, tối chủ
nhật về. Em đi cùng anh nhé. Mà em không được quyền từ chối đâu. Mẹ đã
nhận em làm con dâu, cũng có nghĩa em là vợ anh vì thế em phải theo
chồng chứ”
- “Vâng”.
Lệ Băng nhẹ nhàng đáp lời, đôi mắt cô vẫn cứ buồn xa xăm…
*****
Bữa tiệc tối thứ bảy diễn ra với sự sang
trọng và xa xỉ. Lệ Băng luôn sánh vai bên anh trong chiếc váy đầm thật
lộng lẫy. Gặp ai cô cũng mỉm cười và nhận được về lời khen ngợi cho vẻ
ngoài tươi tắn đó của cô. Đôi lúc mệt, cô ngồi lại trên chiếc ghế ở một
góc khuất. Nhìn dáng vẻ và phong thái đĩnh đạc của Tùng Quân khi gặp gỡ
đối tác, trò chuyện, cách mà anh nói, cái bắt tay, cái cụng ly… Tất cả
đều khiến cô đều thấy sao mà yêu đến thế.
- “Xin chào! Cô đi cùng ai tới bữa tiệc này thế?”.
Lệ Băng giật mình khi có người đàn ông
hỏi mình từ phía sau. Cô vội vàng đứng dậy, cố nở một nụ cười xã giao
trước khi kịp cất lời. Người đàn ông đó khoác tay một người phụ nữ cũng
xinh đẹp vô ngần. Có vẻ như đó là một đôi vợ chồng. Trong khi Lệ Băng
còn đang chưa biết trả lời ra sao thì Tùng Quân từ phía sau bướ tới,
choàng tay lên vai cô:
- “Chào anh chị, rất vui được gặp
anh chị trong buổi tiệc này. Xin giới thiệu với anh chị đây là Lệ Băng,
vị hôn thê của tôi. Còn đây là vợ chồng anh Nguyễn Phúc, một doanh nhân
thành đạt đáng ngưỡng mộ, em chào họ đi” – Tùng Quân quay sang nhắc hở
Lệ Băng.
- “Em rất vui khi được gặp anh chị”.
- “Vậy xin hỏi cô gái xinh đẹp này là con của ông chủ tập đoàn nào vậy?” – Phúc hỏi bằng giọng đầy mai mỉa.
Trong khi Lệ Băng ngượng ngùng thì gương mặt Tùng Quân đầy vẻ tự hào:
- “Cô ấy là một cô gá tỉnh lẻ, con
một nhà nông bình thường. Nhưng anh có lẽ không hiểu được cô ấy giàu thế
nào đâu. Cô ấy giàu tình yêu thương, giàu nghị lực. Tôi cảm thấy mình
đã được lợi quá nhiều khi yêu cô ấy. Xin phép, chúng tôi còn nhiều đối
tác khác chưa gặp. Hi vọng sẽ được gặp lại anh chị vào lần sau…”.
- “Cũng đúng thôi. Cậu nên tranh thủ
gặp gỡ và cầu xin năn nỉ họ, hi vọng là họ sẽ không phản bội cậu. Nhất
là khi cậu lại có một cô bạn gái xinh đẹp thế này”.
Nguyễn Phúc sánh vai vợ bước đi sau khi để lại một cái nghiêng đầu đầy khiêu khích. Lệ Băng run rẩy nắm lấy tay anh:
- “Đó là anh trai của Ngọc Linh phải không anh?”
- “Uhm. Nhưng em đừng để ý đến anh ta. Chúng ta về thôi. Việc ở đây cũng xong rồi”.
Tùng Quân đánh xe sang một khách sạn khác cách xa khu vực dự tiệc. Tới quầy lễ tân, anh đăng kí:
- “Cho tôi hai phòng đơn…”
- “Không, cho tôi 1 phòng đôi đi…” – Lệ Băng nói thật nhanh khiến Tùng Quân ngạc nhiên. Cô quay sang nói tiếp với anh:
- “Em muốn thế anh ạ”.
Tùng Quân làm theo Lệ Băng mà trong lòng cảm thấy thật khó hiểu.
Đêm hôm ấy, trên chiếc giường nhỏ nhắn, Lệ Băng nằm khép trong vòng tay Tùng Quân. Anh cũng ôm người con gái bé nhỏ ấy vào lòng.
- “Anh này, có bao giờ anh nghĩ cuộc sống của anh sẽ thế nào khi không có em không?”
Tùng Quân cười lớn tiếng:
“Không, anh không nghĩ thế vì anh biết
em chẳng rời xa anh được. Mỗi ngày em sẽ yêu anh nhiều hơn, hôm nay
nhiều hơn hôm qua và ngày mai nhiều hơn hôm nay. Mà như thế thì làm sao
em có thể rời bỏ anh được cơ chứ”
- “Anh nói cũng đúng”…
Hai người lại tiếp tục nằm bên nhau như thế mặc kệ thời gian trôi…
- “Anh này…”
- “Sao thế em?”
- “Hãy để đêm nay… em được là người đàn bà của anh nhé”.
Tùng Quân ngồi dậy, nhìn sâu vào đôi mắt Lệ Băng đầy băn khoăn:
- “Sao em lại muốn như vậy. Anh không muốn bắt ép em làm điều gì cả. Anh không muốn em phải cố gắng làm điều em không thích”.
- “Không, đó là em muốn thế. Anh hãy
để em được là người đàn bà của anh đi. Anh cũng từng nói mẹ nhận em làm
con dâu rồi có nghĩa em là vợ anh. Chẳng phải đã là vợ chồng thì cần có
điều ấy hay sao?”.
Tùng Quân còn chưa kịp phản ứng gì thì
Lệ Băng đã đặt lên môi anh một nụ hôn cháy bỏng. Hơi thở dồn dập, trái
tim đập những nhịp đầy thổn thức. Những chiếc cúc áo lần lượt được cởi
bỏ. Tiếng đồng hồ trên tường cứ tích tắc kêu, phía ngoài xa, biển xô vào
bờ những con sóng lớn ì ầm.
“Chỉ có lòng anh giờ nổi những cơn giông tố mà không biết tới bao giờ nguôi ngoai được” (Ảnh minh họa)
Sáng sớm, những tia nắng của ngày mới
soi rọi vào căn phòng làm Tùng Quân giật mình tỉnh giấc. Anh choàng tay
sang bên cạnh nhưng thấy một khoảng trống. Anh ngồi bật dậy. Không hiểu
sao anh cảm thấy tim mình đau thắt lại. Lệ Băng không hề có ở trên
giường. Chiếc váy dạ tiệc được treo ngay ngắn trong tủ áo.
Tùng Quân lao vào nhà tắm để tìm nhưng
cô không có đó. Anh bước tới bàn định gọi điện cho lễ tân thì trên đó
một mảnh giấy nhỏ kèm theo chiếc vòng được đặt ngay ngắn:
“Anh thân yêu!
Anh nói một điều rất đúng rằng, ngày
hôm nay em sẽ yêu anh nhiều hơn hôm qua và ngày mai sẽ nhiều hơn hôm
nay. Bởi thế em đành phải ra đi vào khoảng thời gian mà em yêu anh ít
nhất, đó là lúc này. Anh cũng từng nói anh không giỏi yêu một người
nhưng em không thấy vậy. Anh đã yêu em theo một cách tuyệt vời nhất. Giờ
là lúc anh tiếp tục học một bài khác: quên một người. Em tin, rồi anh
sẽ làm được điều đó thật xuất sắc. Hãy quên em đi anh nhé!
Có những ranh giới mà ta dù có cố
gắng đến thế nào cũng không thể vượt qua được. Giống như chiếc váy đầy
quyền lực kia nó làm em đẹp lên nhưng nó dường như quá rộng so với em.
Em không thuộc về nó, không thuộc về những bữa tiệc sang trọng kia,
không thuộc về thế giới của anh. Vì vậy, hãy để em ra đi, về khoảng trời
em được là chính em.
Hôn anh!”
Tùng Quân lao ra ngoài bờ biển. Những
con sóng bạc đầu vẫn xô vào bờ cát như chuyện thường ngày vẫn thế. Chỉ
có lòng anh giờ nổi những cơn giông tố mà không biết tới bao giờ nguôi
ngoai được. Anh chạy trong nỗi vô vọng để tìm bóng hình người con gái mà
anh yêu thương. Nhưng biển vẫn dài rộng như thế, đôi chân anh trĩu nặng
trên cát và tiếng gọi thì vang vào hư vô không một lời hồi đáp. Dưới
ánh nắng của buổi ban mai, người đàn ông ấy gục xuống bên bờ biển trong
một nỗi đau tận cùng…
“Anh mong em biết rằng, cả đời này anh sẽ chỉ có một người đàn bà duy nhất trong tim. Đó là em”.
******
Biển chiều ngập nắng. Bờ cát dài trắng
xóa nằm yên cho những con sóng vỗ bờ. Biển chiều nay dữ dội, tung bọt
ngàu giận dữ. Gió biển thổi rát những miền thương nhớ trong lòng người.
Tròn một tháng kể từ ngày Lệ Băng rời
khỏi vòng tay Tùng Quân. Cô vẫn như kể đi trên cõi đời bằng một đôi chân
của quá khứ. Lệ Băng cứ ngỡ đâu đây, tiếng anh nói, tiếng anh cười, lời
thì thầm và cả nụ hôn nồng cháy của anh… Nhưng tất cả đã là quá khứ.
Hiện tại là chuỗi ngày dằn vặt và đớn đau mà Lệ Băng đang từng ngày phải
đối diện. Cô muốn quên đi mọi chuyện mà không thể. Lệ Băng biết, dẫu
ngày mai có ra sao, dẫu những con sóng của cuộc đời có đưa cô về chân
trời nào thì Tùng Quân và những kí ức về anh sẽ mãi là một phần đời mà
cô không bao giờ quên, không bao giờ được phép quên.
Lệ Băng bước một mình trên bờ biển dài
vô tận ấy. Biển mênh mông, nỗi buồn cũng mênh mông còn Lệ Băng thì quá
nhỏ bé. Cô đã chối bỏ đôi bàn tay đã nắm lấy cô để học cách đi một mình
mà sao thấy lòng chông chênh quá đỗi. Lệ Băng bật khóc giữa khoảng không
gian mênh mông rộng lớn ấy, một khoảng không chỉ còn mình cô với kí ức
về ngày Tùng Quân nói: “Hình như tôi đã yêu cô thì phải”.
Đôi chân Lệ Băng trĩu nặng trên cát. Cô
không nhấc nổi đôi bàn chân ấy cũng giống như không nhấc nổi mình ra
khỏi quá khứ với hình ảnh về người đàn ông mà cô yêu. Cô gục xuống ôm
mặt khóc nức nở, cô muốn chạy về bên anh, ngay lúc này đây cho nỗi nhớ
không bào mòn trái tim bé nhỏ… Nhưng cô không thể, đôi chân này bị níu
lại bởi một điều vô hình nào đó.
Cô
muốn chạy về bên anh, ngay lúc này đây cho nỗi nhớ không bào mòn trái
tim bé nhỏ… Nhưng cô không thể, đôi chân này bị níu lại bởi một điều vô
hình nào đó. (Ảnh minh họa)
Cô con gái nhỏ bé gục xuống bên bờ biển,
cô cứ thế khóc mặc kệ ngoài kia cuộc đời có ra sao. Lệ Băng không hề
biết rằng, phía sau lưng cô, ở một góc khuất có đôi mắt đang dõi theo
cô. Anh đau khi nhìn thấy cô gục ngã. Anh thấy lòng mình thắt lại khi
chứng kiến sự yếu mềm đó của Lệ Băng. Anh muốn chạy ào tới để ôm cô thật
chặt, để cô không biến mất thêm một lần nữa… Nhưng anh lại không dám,
anh chỉ biết đứng từ xa nhìn thế giới của Lệ Băng vì anh sợ sự xuất hiện
của anh lại làm cho vùng trời đang cố tìm sự bình yên ấy lại bị xáo
trộn. Anh khóc, giọt nước mắt đầy xót xa… Anh quay lưng đi, bỏ lại sau
lưng cô gái mà anh yêu đang đớn đau một mình. Anh phải làm thế vì anh
muốn vùng trời của cô yên bình hơn. Vì đó là sự lựa chọn của Lệ Băng…
2 năm sau!
Hải Đăng đẩy mạnh cánh cửa phòng bước vào, Tùng Quân ngồi trầm ngâm trên bàn làm việc, anh nhắm đôi mắt lim dim…
- “Sao rồi? Tình hình ổn cả chứ?”
Hải Đăng đầy sự sốt sắng và lo lắng. Nhưng không trả lời, Tùng Quân chỉ lắc đầu.
- “Sao, có vấn đề gì à? Tôi tưởng tốt rồi chứ? Tại sao lại có trục trặc?”
- “Uhm. Tôi rất tiếc Đăng ạ. Tôi
thực lòng không muốn nhưng có lẽ… ông sẽ còn phải làm việc với tôi thêm
nữa rồi. Dự án thành công rồi!”
Cái cách nói chuyện chọc phá đó của Tùng
Quân làm HảiĐăng suýt nổ tim mà chết. Hải Đăng chạy tối, đấm thụp vào
bờ vai của Tùng Quân:
- “Thằng quỷ, mày thích chết không? Muốn làm tôi vỡ tim à? Giờ là lúc nào mà còn đùa được chứ?”.
- “Thì giờ là lúc vui còn gì. Dự án
thành công mĩ mãn, tất cả các đối tác từng quay lưng lại với ta giờ đều
ủng hộ và hợp tác bền vững. Tôi vẫn không tin có ngày nào ông ạ. Vậy là
tuần sau có thể chính thức công bố dự án rồi”.
- “Đi nhậu không? Nay tôi trốn được cô vợ và thằng cu nhà tôi. Đi làm vài chén chứ nhỉ?” – Hải Đăng nháy mắt tinh ranh.
- “Sợ chưa, tôi có nghe nhầm không
thế? Từ ngày cưới vợ tới giờ tôi thấy ông lúc nào cũng tôn sùng vợ không
dám làm trái ý một câu mà giờ lại oai thế á? Thế thì đi, có gì, về tôi
sẽ nói giúp ông vài câu”.
2 năm trôi qua kể từ cái đêm trên biển
Lệ Băng bỏ đi, chẳng ai thấy Tùng Quân đau khổ. Anh vẫn sống như thế,
vẫn cười, vẫn nói, vẫn làm việc hăng say như một người chưa từng biết
đến nỗi đau. Chính sự bình thản đó của Tùng Quân làm cho nhiều người
thấy sợ hãi. Những người biết anh đã yêu nhiều như thế nào thì càng thấy
lo ngại cho sự dửng dưng của anh ngày hôm nay. Chẳng ai có thể hiểu
điều gì đang diễn ra trong đầu Quân, cũng chẳng ai có thể hình dung ra
Quân đang có những dự định gì. Mọi người chỉ biết cầu chúc cho Quân đừng
giống như anh trai anh ngày trước.
Quán bar nhạc lắc điên cuồng. Lâu lắm
rồi Quân mới ghé lại những chỗ như thế này. Hình như kể từ ngày yêu Lệ
Băng, Tùng Quân đã không còn đến những tụ điểm ồn ào và náo loạn này
nữa. Trong tiếng nhạc xập xình ấy, người ta cứ lắc cho đến điên cuồng,
cho đến khi sự mệt nhoài của thể xác khiến người ta quên đi sự đau đớn
của tinh thần. Nhưng Tùng Quân và Hải Đăng chỉ ngồi một góc, nhìn cuộc
sống đầy sôi động đó bằng:
- “Hình như tôi và ông đã quá già
cho những chỗ như thế này?” – Hải Đăng nghiêng nhẹ chai bia ra hiệu nâng
cốc mời Tùng Quân. Quân ngửa cổ lên trời tu đến ực một cái hết nửa chai
bia:
- “Tôi và ông trở thành kẻ cổ lỗ sĩ rồi”.
Hai người phá lên cười trong cái không gian nhạc đập ầm ầm ấy. Hải Đăng vừa uống bia vừa như chợt nhớ ra điều gì vội nói:
- “Ông điện thoại cho Ngọc Linh chưa?”
- “Tôi gọi rồi. Ngọc Linh nói sẽ về
kịp buổi lễ long trọng của công ty nhưng giờ cô ấy muốn nán lại Quảng
Ninh đưa bạn đi thăm thú Hạ Long vài ngày”
- “Uhm, thế là tốt. Ông nên điện thoại giục Ngọc Linh về cho kịp nhé. Dù sao công sức của Ngọc Linh cũng không hề nhỏ”.
- “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Tôi đã điện thoại cho Linh, tôi sẽ đón khi Linh về tới Hà Nội. Ông yên tâm chưa?”
- “Rồi, yên tâm rồi, với ông, gái lúc nào chả quan trọng”
Quân và Hải Đăng lại tiếp tục uống và
hòa mình và ngắm nhìn biết bao đôi nam thanh, nữ tú đang say ngất ngây
trong điệu nhạc và hơi men:
- “Em có thể vui với hai anh đêm nay được chứ?”
Cô gái mặc chiếc váy ngắn lả lơi xán lại
gần Tùng Quân. Đôi tay cô ta mân mê cổ áo và hơi thở thì nồng nặc mùi
rượu. Cũng chẳng có gì lạ trong một không gian như thế này thi thoảng
vài anh chàng đi một mình bị cô gái nào đó “ỡm ờ”.
Anh
vẫn sống như thế, vẫn cười, vẫn nói, vẫn làm việc hăng say như một người
chưa từng biết đến nỗi đau. Chính sự bình thản đó của Tùng Quân làm cho
nhiều người thấy sợ hãi. (Ảnh minh họa)
- “Cầm tiền và đi chỗ khác, tôi không muốn bị làm phiền”.
Tùng Quân ném lên bài những tờ tiền vương vãi. Cô gái hí hửng cầm lấy số tiền nhét vào ngực rồi tiếp tục ôm lấy cổ Tùng Quân:
- “Với số tiền này, đêm nay anh muốn gì em cũng chiều”.
Tiếng chia bia bị gạt khỏi bàn rơi xuống
đất vỡ tan tành và đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của Tùng Quân khiến mọi
người giật mình. Nhanh như chớp, Hải Đăng gạt tay xua cô gái:
- “Đã bảo đi đi mà lại, chúng tôi không có nhu cầu. Đừng để cậu ấy cáu”.
Cô gái tất tả rời khỏi khu vực gần Tùng
Quân. Cô cảm thấy khó hiểu cho một gã nhà giàu, đẹp trai, sẵn sàng vung
tiền mà chẳng cần đòi hỏi gì. Cô gái đi rồi, Tùng Quân gọi rượu mạnh
nhưng Hải Đăng ra hiệu với nhân viên không lấy thêm đồ.
- “Về thôi. Tôi phải về trình báo bà sư tử Hà Đông nhà tôi rồi. Đi nào”.
Trên chiếc xe ra về, Tùng Quân im lặng không nói một lời nào còn Hải Đăng thi thoảng nhìn trộm anh rồi thở dài ái ngại.
*****
Quán cà phê nhỏ nằm ven biển chiều nay
đông khách hơn thường lệ. Quán có không gian đẹp nên hầu như vào những
ngày đẹp trời như hôm nay chẳng còn một chỗ trống. Lệ Băng bước vào
quán, vài nhân viên nhìn cô cúi chào. Lệ Băng đáp lại họ bằng một nụ
cười thân thiện và câu động viên: “Làm việc tốt nhé mấy em”.
Lệ Băng toan bước lên tầng hai của quán cà phê thì một tiếng gọi lớn vang lên:
- “Chị Lệ Băng, có phải là chị Lệ Băng không?”
Cô giật mình quay lại vì giọng nói đó
nghe quen lắm. Nó giống như một tiếng gọi từ quá khứ. Lệ Băng lặng người
đi khi nhìn thấy người con gái đứng sau lưng mình: Ngọc Linh.
- “Em uống gì để chị gọi nhân viên mang tới”.
- “Em cảm ơn, nhưng em vừa gọi nước cam rồi”. – Cách ăn nói nhẹ nhàng, ngọt ngào này của Ngọc Linh khiến Lệ Băng khẽ mỉm cười.
- “Chị cười điều gì vậy ạ?”
- “À không, chị chỉ cảm thấy, em lớn thật rồi và… em đẹp lắm”.
Ngọc Linh bối rối trước lời khen ngợi của Lệ Băng, cô đỏ ửng hai má vì xấu hổ:
- “Ngày trước em trẻ con lắm đúng không chị?”
- “Không, chị thấy em đáng yêu mà. Em sống cuồng nhiệt và đầy màu sắc”.
Cả hai im lặng một hồi lâu, kí ức của 2 năm về trước lại ùa về trong suy nghĩ của mỗi người.
- “Chị dạo này thế nào? Chị làm ở đây ạ?”
- “Uhm, chị làm quản lí của nhà hàng
này. Chị làm cũng được hơn 1 năm rồi. Cuộc sống nói chung là thanh
thản, nhẹ nhàng. Chị thấy hài lòng với cuộc sống của mình”.
Lệ Băng đánh cặp mắt mơ màng nhìn qua ô
cửa kính để ngắm biển. Rồi đôi mặt cô dừng lại trên bàn tay nhỏ nhắn của
Ngọc Linh. Ở trên đó, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn xinh xắn. Cô giật
mình nhưng rồi cố giữ một vẻ bình thản:
- “Em và anh ấy hạnh phúc chứ?”
Ngọc Linh có vẻ như cũng bị ngạc nhiên
trước câu hỏi đó. Phải mất vài giây để định thần lại, nhìn thấy chiếc
nhẫn trên tay mình, Ngọc Linh khẽ mỉm cười:
- “Cuộc sống của em rất hạnh phúc nhưng chị đừng hiểu lầm. Niềm hạnh phúc của em và anh Tùng Quân không liên quan đến nhau”.
Lệ Băng cúi xuống, ngoáy ly nước thật nhẹ để né tránh cái nhìn của Ngọc Linh.
Gặp lại Ngọc Linh, Lệ Băng phải cố tỏ ra mình không còn nhớ về người đàn ông cô yêu (Ảnh minh họa)
- “Tại sao ngày đó chị lại bỏ anh
Quân mà đi. Hai người đang rất hạnh phúc, hai bác nhà anh Quân cũng rất
yêu quý chị mà. Tại sao chị làm tự làm đau khổ chính mình và anh Quân
như vậy?”.
- “Chị… chị muốn sống cuộc sống của riêng mình”.
Lệ Băng nhìn xa xăm vào khoảng không vô
định. Kí ức của cô nhớ về buổi chiều hôm ấy, buổi chiều mà cô hứa sẽ đến
dọn nhà cho Tùng Quân.
Thực tế là Lệ Băng đã đến, cô đứng bên ngoài cánh cửa phòng Quân đủ để nghe thấy câu chuyện của bố mẹ anh:
- “Bà tính ủng hộ thằng Quân yêu con bé Lệ Băng ư?” – Tiếng bố Tùng Quân vang lên đầy trầm ngâm.
- “Đúng vậy, không phải là Lệ Băng
mà ai đi nữa tôi cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần thằng bé yêu và cần cô gái
đó thì tôi sẽ đồng ý hết”.
- “Cho dù bà biết việc lấy một cô
gái bình thường như Lệ Băng có nghĩa là thằng Quân đang bở lỡ cơ hội tốt
với Ngọc Linh, cũng đồng nghĩa với việc công ty có thể gặp nguy khi nhà
Ngọc Linh rút vốn?”.
Đứng bên ngoài cửa, Lệ Băng thót tim lại
khi nghe những lời của hai bác nói với nhau. Cô càng thấy đau xót hơn
khi mẹ Quân bưng mặt khóc:
- “Ông bảo tôi phải làm gì? Tôi chỉ
có hai thằng con trai. Thằng Tuấn chẳng phải đã là nạn nhân của việc ép
duyên đó hay sao? Ngày xưa nó cũng yêu một con bé sinh viên nhưng vợ
chồng mình đã làm gì? Tôi và ông bắt nó phải cưới một cô gái con nhà
giàu có và kết cục thì sao? Cái chết của thằng Tuấn chưa đủ thức tỉnh
ông hay sao? Lẽ nào ông lại muốn thằng Quân cũng rơi vào bi kịch như anh
nó?”
- “Nhưng gia sản này có thể sẽ mất trắng đấy, bà hiểu không?” – Tiếng bố Quân quát lớn.
- “Với tôi, gia sản lớn nhất là con
cái. Tôi xin ông, hãy chấp nhận cho con được sống với người nó yêu. Nó
bỏ nhà đi từ dạo anh nó mất, giờ nhờ yêu con bé đó nên nó mới quay về.
Ông không thấy mừng vì điều đó sao?”
Bố Quân khẽ thở dài:
- “Tôi cũng thương con lắm. Tôi
không sợ mất tài sản. Nhưng thằng Quân vốn được sinh ra trong giàu có,
vốn là người tự cao, tự đại. Chỉ sợ rằng khi công ty có chuyện, gia cảnh
lâm vào khó khăn nó sẽ suy sụp tinh thần. Với đàn ông, sự nghiệp cũng
quan trọng lắm. Nhất là với một người quen với việc thành công và giàu
có như nó. Tôi chỉ sợ điều đó mà thôi”.
Mẹ Quân nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng, nước mắt bà rơi lã chã:
- “Tôi biết nhưng tôi tin vào con.
Tôi tin con mình có đủ tài để chèo lái con công ty ra khỏi khó khăn. Hơn
nữa chúng ta cũng nên học cách đứng trên đôi chân của mình, không thể
dựa mãi vào người khác được ông ạ”.
Câu chuyện của ngày hôm ấy mãi mãi là
một bí mật với Lệ Băng. Cô mang theo bí mật đó để rời xa Tùng Quân. Nếu
chỉ vì ở bên cô mà cả gia đình Quân phải đánh đổi như vậy thì không đáng
một chút nào. Giá như bố mẹ Quân ngăn cản cô thì có lẽ cô đã nhẫn tâm
để giành lấy tình yêu của mình dù cho điều đó có đánh đổi bằng một sản
nghiệp của gia đình họ đi chăng nữa. Nhưng hai bác lại quá tốt với cô và
cô không cho phép mình làm thế.
Chị Lệ Băng, chị Lệ Băng…
Tiếng Ngọc Linh gọi làm Lệ Băng giật mình. Cô thoát khỏi câu chuyện quá khứ ấy và trở về với thực tại.
- “Thực ra sau khi chị đi, ai cũng
đều cảm thấy lạ lẫm. Anh Quân không có vẻ gì đau khổ cả. Người ta chỉ
thấy anh ấy lao đầu vào công việc như điên. Còn em, em quá trẻ con và
bướng bỉnh. Em vẫn tiếp tục theo đuổi anh ấy nhưng đáp lại tình cảm đó
chỉ là sự hỡ hững mà thôi. Sau khi em tốt nghiệp đại học, em đã đi du
học. Chuyến đi đó mục đích ban đầu là để quên anh Quân nhưng không ngờ
lại là chuyến đi em tìm được tình yêu của đời mình. Chị nhìn này…” – Ngọc Linh vừa nói vừa đưa bàn tay của mình ra, trên đó có chiếc nhẫn cầu hôn xinh lung linh. Lệ Băng khẽ mỉm cười:
- “Chúc mừng em! Vậy chừng nào em cưới”.
- “Em sẽ tổ chức trong năm nay. Anh
ấy là người nước ngoài chị ạ. Em và anh ấy cùng đi nghỉ mát ở Hạ Long
này và không ngờ gặp lại chị. Chị sẽ quay về chứ? Em muốn có chị đến dự
dám cưới của em. Em muốn… Em muốn chị sánh đôi cùng anh Quân tới dự. Dù
sao chuyện năm xưa một phần lỗi cũng là do em”.
- “Không đâu em, em đừng nghĩ vậy.
Là vì chị đã không yêu anh Quân đủ nhiều để ở lại bên anh ấy. Không thể
trách em được. Còn chuyện về, chị không dám chắc, chị thấy mình hợp với
cuộc sống yên bình nơi đây…”
- “Nhưng còn anh Quân?”
- “Anh ấy có cuộc sống của anh ấy. Chị cũng quên anh ấy rồi”.
Nói xong câu đó, Lệ Băng im lặng. Cô
không dám nói thêm điều gì nữa bởi vì nếu cất lời, giọng của cô sẽ lạc
đi. Trong đầu cô có cả trăm câu hỏi. Anh Quân sao rồi? Anh ấy khỏe
không? Công ty của anh ấy thế nào?”… Nhưng để làm gì khi mà cô đã quyết
định bỏ anh ở lại.
Ngọc Linh đưa tay nắm lấy bàn tay Lệ Băng:
- “Chị nghe này. Em không hiểu vì lí
do gì chị đã ra đi nhưng em biết chị còn yêu anh ấy. Còn anh Quân, giờ
công ty đã ổn rất nhiều. Anh ấy cũng sắp tổ chức họp báo, công bố dự án
lớn nhất từ trước đến giờ mà anh ấy trực tiếp làm. Công ty đã tốt và hai
bác rất khỏe. Còn về tình yêu, em tin, chẳng ai có thể thay thế chị
trong trái tim anh ấy. Vì thế, hãy làm những gì mà con tim chị mách bảo
nhé. Đừng để cả hai người phải khổ”.
Ngọc Linh xin phép ra về khi nhận được điện thoại của người yêu. Cô đứng dậy nhìn Lệ Băng một lần nữa:
- “Em phải về rồi. Rất vui vì được
gặp chị như thế này. Em hi vọng sẽ gặp chị ở một nơi khác, trong hoàn
cảnh khác. À mà anh Hải Đăng cũng lấy vợ rồi đấy chị. Vợ chồng anh chị
ấy thú vị lắm, vừa mới sinh một cậu bé được hơn 2 tháng. Tiếc là ngày
cưới anh ấy chị không tham dự. Thôi em về…”
- “Em có thể giữ cho chị bí mật về việc chị ở đây không?”
Ngọc Linh nhìn Lệ Băng đầy ái ngại:
- “Vâng, em sẽ để cho chị tự quyết định”.
Nhìn theo dáng Ngọc Linh ra về, cô cảm
thấy lòng xót xa. Vậy là những người xung quanh anh đã tìm thấy hạnh
phúc cho riêng mình. Cảm giác lúc đó của anh ra sao? Hơn 2 năm qua, anh
có còn đau nhức nhối khi nghĩ về cô?
*****
Bữa tiệc diễn ra thành công tốt đẹp, mọi
người đều có mặt để nâng cốc chúc mừng Tùng Quân. Ngày hôm đó, trông
anh đẹp như một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Anh mặc bộ
comple màu xám, chiếc áo sơ mi trắng càng làm Quân trông lịch lãm hơn:
- “Chúc mừng anh! Hẳn là hai bác phải hạnh phúc lắm khi có cậu con trai thành đạt như thế này?”
Ngọc Linh nâng ly chúc mừng Tùng Quân, một tay cô khoác lấy người đàn ông ngoại quốc của mình:
- “Cảm ơn em! Chừng nào thì định cho anh đưa dâu về trời tây đây?”
- “Em còn đang đợi một lời cầu hôn,
khi nào nhận được, em hứa sẽ thông báo với anh đầu tiên” – Ngọc Linh vừa
nói vừa liếc mắt nhìn người bạn trai của mình. Tùng Quân cảm thấy vui
trong lòng khi Ngọc Linh tìm được hạnh phúc cho cuộc đời mình.
- “Chúc mừng em đã tìm được hạnh
phúc đích thực. Cảm ơn em vì em đã từng thuyết phục gia đình không làm
khó ăn trong thời điểm đó. Nếu không, có lẽ giờ anh vẫn đang loay hoay
đi khắc phục sự cố rồi”.
- “Không đâu anh ạ, đó là vì anh đã
tự lấy được niềm tin từ những cổ đông khác. Anh trai em cũng bắt đầu
thấy được lợi khi hợp tác với anh chứ anh ấy vốn không phải là người đầu
tư bừa bãi vì lời nói của cô em gái đâu”.
- “Dù sao thì vẫn cảm ơn em”.
Ngọc Linh nhìn Tùng Quân ái ngại. Cô đọc
được trong mắt anh một nỗi buồn. Cô toan nói ra mọi việc nhưng rồi lại
thôi. Dù sao cô cũng không nên quyết định tình yêu thay cho người khác.
Cô tin, nếu còn yêu, sẽ tự tìm về. Đoàn người thưởng thức đồ ăn, uống
rượu và say trong tiếng nhạc nhẹ của bữa tiệc đầy sang trọng. Nhưng đâu
đó trong lòng Tùng Quân vẫn có một nỗi buồn man mác:
- “Chúc mừng ông bạn! Mặc dù có vợ con đi cùng nhưng tôi vẫn mạn phép xin được uống ly rượu để chúc mừng thành công của ông”
Tùng Quân uống cạn chén rượu và đưa tay nắm lấy tay Hải Đăng:
- “Cảm ơn ông bao năm qua vẫn luôn ở bên tôi”
Đăng vỗ nhẹ vào vai Quân:
- “Không phải cảm ơn, chỉ cần từ giờ
ông cố kiếm lấy một người khác ở bên ông đến hết cuộc đời đi là được.
Đừng có bắt tôi phải bên ông mãi thế không vợ tôi sẽ ghen đấy, phải
không em”.
Trong khi Đăng tếu táo trêu vợ thì nụ cười trên môi Quân đầy chua chát.
- “Này, ông cũng nên kiếm lấy một em để hẹn hò rồi cưới đi, ông già rồi đấy” – Hải Đăng tiếp lời.
- “Tôi có rồi”
- “Ô thế à? Lúc nào vậy? Giấu kĩ thế, sao hôm nay không đưa nàng đến? Nàng ở đâu?”
- “Ở trong tim này”.
Nói xong câu đó, Tùng Quân trao lại ly
rượu cho Hải Đăng rồi vụt chạy ra khỏi phòng khách sạn. Mặc cho phía sau
Hải Đăng hớt hải: “Ơ này, đi đâu thế?”
Ngọc Linh đứng phía sau nhoẻn miệng cười. Cô đã nghe thấy câu chuyện và lẩm bẩm với chính mình: “Anh ấy đi tìm một thứ bị thất lạc từ lâu”.
*****
Quán cà phê chiều mưa nên vắng khách
hơn. Lệ Băng ngồi ở một chiếc bàn trong góc khuất, cạnh ô cửa kính nhìn
ra phía biển. Thi thoảng cô đưa tay lên nhìn đồng hồ đầy nôn nóng:
- “Xin lỗi, tôi tới hơi muộn”
Lệ Băng nhoẻn miệng cười:
- “Không sao! Vì tôi làm ở đây luôn nên đến trước anh cũng là điều đương nhiên”.
Người đàn ông đó ngồi đối diện trước Lệ
Băng. Trông anh ta cũng thật bảnh bao. Câu chuyện của họ diễn ra khá vui
vẻ, thi thoảng Lệ Băng đưa tay che miệng cười vì một điều hài hước mà
người đàn ông đó nói ra.
- “Lệ Băng có người yêu chưa?”
Câu hỏi của anh chàng đó làm Lệ Băng
khựng lại. Cô ngập ngừng không biết phải trả lời làm sao. Cuộc hẹn này
là do người thân của cô sắp đặt. Họ bắt cô phải gặp gỡ, tìm hiểu vì dù
sao cô cũng đến tuổi phải lấy chồng. Lệ Băng muốn trả lời để chấm dứt sự
theo đuổi của anh chàng này với cô, để không tiếp tục phải gặp gỡ thêm
những lần sau nữa nhưng cô lại sợ về nhà sẽ bị người thân trách cứ.
Tùng Quân bước ra khỏi quán sau khi đóng cánh cửa lại. Hình ảnh đó khiến Lệ Băng đau nhói con tim. (Ảnh minh họa)
- “Cô ấy không có người yêu vì cô ấy đã… có chồng rồi. Vợ tôi không nói cho anh biết điều đó hay sao?”
Từ phía sau, Tùng Quân bước tới ôm lấy
bờ vai của Lệ Băng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông kia một
cách đầy thách thức:
- “Anh là ai?” – Anh chàng kia cũng chẳng phải vừa.
- “Tôi nói rồi đó. Tôi là chồng của
Lệ Băng. Cô ấy giận tôi nên đi gặp anh thế thôi. Anh về đi nhé. Tôi sẽ
không thể nào để vợ mình gặp gỡ một kẻ khác đâu” – Tùng Quân vừa
nói vừa đưa hai ngón tay lên trán ra kí hiệu chào. Nhìn điệu bộ đó của
anh, người đàn ông kia lẳng lặng rút lui vì không muốn làm cho câu
chuyện rắc rối thêm.
Đôi tai Lệ Băng ù đi, cô không nghe thấy
lời đối đáp giữa hai người đàn ông đó là gì. Toàn thân cô run lên trong
vòng tay của Tùng Quân. Nước mắt cứ thế tuôn rơi… Và rồi cô đẩy anh ra,
làm bộ mặt lạnh lùng:
- “Anh về đi. Chuyện của chúng ta đã hết
rồi. Em không còn yêu anh. Anh không thấy em đang hẹn hò à? Có thể anh
còn yêu em nhưng em thì không. Vì vậy, xin đừng làm phiền cuộc sống của
em thêm nữa”.
Đôi cánh tay Tùng Quân buông thõng xuống
sau khi Lệ Băng đẩy anh ra. Mắt anh nhìn cô đầy yêu thương và hờn giận.
Nước mắt lăn trên gương mặt của người đàn tưởng chừng mạnh mẽ đó.
- “Em nói thật chứ? Hãy nói lại đi, hãy nói lại những gì mà trong đầu em đang nghĩ” – Tùng Quân hét lớn lên trong quán, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về khu vực đó.
- “Em nói lại. Em không còn yêu anh nữa. Anh hãy về đi. Chúng ta chỉ là quá khứ mà thôi”.
Tùng Quân quay lưng về phía cô. Anh bước đi thậm chậm rãi. Rồi anh dừng lại, anh nói nhưng không hề quay đầu nhìn cô:
- “Có thể đó là quyết định của em.
Và anh tôn trọng nó. Nhưng anh mong em biết rằng, cả đời này anh sẽ chỉ
có một người đàn bà duy nhất trong tim. Đó là em”.
Tùng Quân bước ra khỏi quán sau khi đóng
cánh cửa lại. Hình ảnh đó khiến Lệ Băng đau nhói con tim. Cô ngồi xuống
ghế thất thần, đôi mắt nhìn ra ngoài. Trời đang đổ mưa xối xả. Con phố
vắng không một bóng người. Cô muốn níu giữ anh, cô muốn được ôm lấy anh
nhưng cô sợ. Cô sợ sự ra đi năm xưa của cô lại thành ra vô nghĩa nếu hôm
nay cô quay về và làm khổ anh. Lệ Băng đưa tay ôm lấy gương mặt và bắt
đầu khóc.
Thế rồi Lệ Băng đứng dậy. Cô lao mình ra
con phố đang đổ mưa lớn ấy để tìm anh. Cô gọi tên anh trong tuyệt vọng.
Con phố rộng dài và bóng dáng anh thì không có trong màn mưa dày đó.
Anh đã đi thật rồi… Lệ Băng quỳ gối xuống, cô khóc và nấc lên:
- “Tùng Quân! Em yêu anh!”
Trên
con đường rộng dài ấy, bóng hai người lẫn trong màn mưa. Ngoài kia, biển
vẫn đập ì ầm nhưng có lẽ là con sóng đang reo vui… (Ảnh minh họa)
- “Hãy lại gần với anh nào”
Lệ Băng ngẩng mặt lên nhìn khi nghe thấy
giọng nói ấm áp và thân thương đó, nước mắt và nước mưa làm nhòa đi
hình ảnh của người đàn ông đang đứng bên đường và dang tay đón chờ cô.
Cô vuốt cho những giọt mặn đắng không che mờ mắt mình. Là anh, Tùng Quân
đang đứng bên đường, dang vòng tay để đón cô và mỉm cười:
- “Hãy để anh ôm em, cô bé ngốc”.
Chưa bao giờ Lệ Băng thấy cuộc sống này đáng sống như giây phút ấy. Cô chạy đến bên anh, lao vào vòng tay anh nức nở:
- “Em xin lỗi, em ngàn lần xin lỗi.
Hãy cho em là người đàn bà của anh. Dù cho em và anh có khác biệt đến
thế nào. Em sẽ học cách bước vào cuộc sống của anh. Em sẽ làm tất cả,
chỉ cần bên anh thôi. Em sợ lắm rồi…”
Tùng Quân hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên má Lệ Băng:
- “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã để
em chờ quá lâu. Hai năm qua anh biết em ở đây. Cuối tuần nào anh cũng
tới và ngắm nhìn em từ xa nhưng anh không đủ can đảm để tới bên em. Anh
muốn giữ cho em sự bình yên nhất. Anh muốn lo xong mọi việc rồi sẽ tìm
em, muốn xóa bỏ cho em cảm giác vì em mà anh khổ. Tiếc là anh bất tài
nên phải tới tận bây giờ anh mới có thể ôm em vào lòng”.
Lệ Băng khóc nức nở trong vòng tay anh.
Anh cúi xuống hôn lên một cô một nụ hôn ấm áp. Trên con đường rộng dài
ấy, bóng hai người lẫn trong màn mưa. Ngoài kia, biển vẫn đập ì ầm nhưng
có lẽ là con sóng đang reo vui…
Thế là câu chuyện đã kết thúc thú vị
phải không các bạn trẻ ? Mọi người nhận xét gì về câu chuyện này và bài
học mà chúng ta có thể học hỏi là gì. Hãy comment nhận xét của bạn ở
cuối bài này nhé ! Chúc các bạn có nhiều niềm vui trong cuộc sống để
phấn đấu nha. Chào tạm biệt
Đăng nhận xét